KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 104

“Có ngày nào anh nghĩ ‘Thôi! hôm nay ngưng một bữa’ không?”
Tiểu đội trưởng không trả lời mà chậm rãi rút từ trong túi áo trước

ngực ra một chiếc túi vải. Trong đó là một tờ giấy gấp lại, gói một tấm ảnh
được dán giấy bóng rất cẩn thận.

“Đây là ảnh gia đình ta.”
“Cho tôi xem được không?”
Tiểu đội trưởng Miyabe nhẹ nhàng đưa cho ta như một báu vật. Ta

cũng đưa hai tay ra nhận lấy. Trong hình là một thiếu phụ trẻ đang bồng
đứa bé sơ sinh.

“Nghe nói chụp ở tiệm ảnh gần nhà.”
Ta cảm nhận được sự trân trọng trong lời nói của tiểu đội trưởng

Miyabe. Chắc vì lúc ấy chỉ có hai người, nên anh ấy mới bộc bạch về mình
nhiều như vậy.

Người phụ nữ trong bức ảnh ấy rất đẹp. Ta vẫn còn nhớ cảm giác mình

đã ganh tỵ thế nào.

“Đó là Kiyoko. Viết là Thanh Tử.”
“Cô Kiyoko thật xinh đẹp.”
Tiểu đội trưởng cười như có chút ngượng.
“Vợ ta tên là Matsuno. Kiyoko là con gái ta.”
Mặt ta đỏ ửng vì xấu hổ, liền lúng túng nói. “Cô bé dễ thương quá.”
“Con bé sinh vào tháng Sáu, đúng lúc ta từ Midway trở về. Nhưng vì

không lấy được ngày phép nên đến giờ ta vẫn chưa một lần được gặp con.”

Vậy ra tin đồn những người sống sót trong trận Midway bị quản thúc

một thời gian là có thật.

“Mỗi khi mệt mỏi quá, muốn bỏ cuộc, ta lại nhìn tấm ảnh này. Những

lúc như vậy, ta lại có thêm dũng khí.” Tiểu đội trưởng Miyabe cười có chút
ngượng ngùng. “Không nhìn ảnh thì không có dũng khí. Nghe thảm hại quá
phải không?”

“Không phải vậy đâu.”
Ta nói nhưng chắc tiểu đội trưởng Miyabe chẳng còn nghe nữa, anh ấy

đang thả hồn chăm chú nhìn tấm ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.