KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 264

Bọn ta đã nghĩ vị trung úy sẽ nói những lời tiếc thương với Ito. Nhưng

những lời phát ra từ miệng hắn thật quá sức tưởng tượng. “Sĩ quan dự bị đã
chết không có đủ tinh thần. Không thể chiến đấu ngoài chiến trường với
trạng thái như thế được!”

Trung úy quát như hét lên, quất đầu gươm xuống sàn. Vì truyện của

Ito mà cất công gọi các sĩ quan dự bị tập trung để miệt thị.

“Những kẻ mất mạng trong các buổi huấn luyện không xứng đáng

được gọi là quân nhân. Làm sao có thể làm tổn thất các chiến cơ quý giá
như thế! Bọn bay, đừng bao giờ lặp lại chuyện đó lần thứ hai!”

Bọn ta bất mãn đến độ ruột gan cháy bỏng, đổ lệ trong lòng. Chiến

tranh là đây ư? Quân đội là đây ư? Nơi đây sinh mạng con người còn bị
xem nhẹ hơn một chiếc máy bay.

“Trung úy!” Khi ấy, ta nghe tiếng của thầy Miyabe. “Thiếu úy Ito đã

mất là một chàng trai bản lĩnh. Không phải là người không có tư chất quân
nhân.”

Không khí lúc bấy giờ đặc quánh như đóng băng. Mặt tên trung úy

biến sắc, run lên bần bật vì tức giận.

“Mày!”
Tên trung úy từ trên lao xuống, đấm thẳng vào mặt thầy Miyabe. Gã

đấm liên tục không ngơi tay. Máu từ mũi và miệng phun ra nhưng thầy
không ngã.

Trung úy thấp người, dù hắn có đánh hết sức thì thầy Miyabe cũng

không thể ngã. Không những thế, còn như đứng từ trên nhìn xuống tên
trung úy.

“Thiếu úy Ito là một chàng trai đầy khí phách!”
Thầy Miyabe không chịu thua, lớn tiếng đáp lại khiến toàn thân hắn

bắt đầu run lên.

“Sĩ quan đặc vụ mà dám xấc láo!”
Tên trung úy nói, tiếp tục đấm đá. Được một lúc rồi quay lưng bỏ về

phía doanh trại. Phi đội trưởng thoáng bối rối cho giải tán.

Vết thương trên mặt thầy Miyabe rất trầm trọng. Môi rách, cả trên mắt

cũng chảy máu. Tất cả bọn ta đều hết lòng cảm phục, thầm cám ơn thầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.