KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 302

“Chị biết rồi.” Keiko đáp.
Tôi chuyển đề tài, nói rằng mình sẽ ra sức học hành một lần nữa, năm

sau sẽ lại đối mặt với kỳ thi tư pháp quốc gia. Chị có hơi ngạc nhiên nhưng
chỉ mỉm cười động viên, “Cố lên nhé!”

Tôi chẳng lo lắng gì về kỳ thi. Bây giờ nghĩ lại, khi tham dự kỳ thi tư

pháp lần đầu, do lòng đầy hoài bão nên khi thất bại tôi đâm ra mất kiên
nhẫn. Giờ định tâm lại, quyết chí học hành, tôi thấy nêu đã cố gắng hết sức
mình, thì ra sao cũng là số mệnh. Nếu thi hỏng, tôi định sẽ xin làm một
công việc nào đó.

“Nhưng rốt cuộc, tại sao ông ngoại lại tham gia tấn công cảm tử?” Bất

giác chị hỏi.

“Đây chỉ là ý nghĩ của em thôi...” Tôi chợt khựng lại.
“Nói đi. Không sao đâu.”
“Theo lời ông Kageura, Yamato dù biết sẽ bị đánh chìm nhưng vẫn

tiến vào Okinawa. Đó là một cái chết vô ích nhưng họ cũng không thể bỏ
mặc những người đang chiến đấu tại Okinawa.”

Chị nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng.
“Có phải do ông đã đưa tiễn quá nhiều đội cảm tử... Trong đó, cũng có

những học viên mà mình dạy dỗ, ông không thể chịu được việc chỉ riêng
mình còn sống chăng?”

Ánh mắt chị chuyển xuống mặt bàn, nhìn đăm đăm chiếc cốc trước

mặt, sau đó nhỏ giọng thì thầm. “Chị không nghĩ như vậy.”

Tôi chờ, nhưng chị không nói gì hơn.
“Chuyện về ông Kageura, chị hiểu tâm trạng của con người ấy.” Bất

ngờ chị nói. “Trong tâm khảm ông ấy rất ngưỡng mộ ông ngoại.”

Tôi cũng nghĩ vậy.
“Vậy cuộc điều tra về ông sẽ kết thúc phải không?” Chị hỏi.
“Thực ra vài ngày trước, chúng ta lại có liên lạc từ Hội cựu chiến binh.

Ở căn cứ Kanoya, Kyushu có người từng làm thông tín viên, nhưng hình
như người đó cũng không nhớ nhiều chuyện lắm.”

“Vậy thôi, đừng đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.