KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 52

vòng, một lần nữa hướng về Trân Châu Cảng. Tôi cũng xoay lại bay bên
cạnh. Khi đó, phi công điều khiển Kanko quay về phía tôi, chỉ ngay phía
dưới, rồi bổ nhào xuống, đâm vào chiến hạm địch.”

Ta nghe câu chuyện của Miyabe, bất giác rùng mình. Thực ra ta đã

nghe nói nhiều máy bay không quay về hôm ấy là vì cảm tử. Chúng ta đã
được lệnh rằng, nếu bị trúng đạn trong cuộc không kích và thấy khó có thể
quay về thì phải tấn công cảm tử. Chúng ta cũng được dạy rằng, không thể
sống mà chấp nhận sự nhục nhã của một tù nhân, nên ta nghĩ điều đó là
đương nhiên.

“Trước khi đâm xuống, ba thành viên phi đội hướng về phía tôi,

nghiêm chào với gương mặt tươi cười.”

“Họ là những chiến binh chân chính!”
Miyabe lại gật đầu.
“Từ lúc họ tạm bay lên cao cho đến khi bay hướng về Trân Châu Cảng

một lần nữa, chưa đến vài phút. Trong khoảnh khắc đó, họ đã nhận thấy
tình trạng hư hại của máy bay nên không bay về hạm đội. Trong khoảng
thời gian rất ngắn, cả ba đã quyết định cảm tử.”

Máy bay cường kích trên tàu sân bay có phi hành đoàn gồm ba người:

phi công, trinh sát viên, thông tín viên. Cả đội phải đồng tâm hiệp sức, nếu
không chung một hơi thở thì không thể phóng ngư lôi thành công được.
Mối liên kết này đôi khi còn khăng khít hơn cả tình bạn. Mà không, tình
bạn là từ không diễn tả hết được. Có câu Vẫn cảnh chi hữu

*

, giữa phi công

máy bay công kích và phi công máy bay ném bom là thứ tình bạn như vậy.
Có thể việc tấn công cảm tử là do phi đội trưởng quyết định, rồi truyền đạt
cho hai người còn lại. Sau đó, hai người ấy đồng ý lập tức.

“Gương mặt họ rất tươi cười, tôi đã không nghĩ rằng đó là gương mặt

của những người đang đi vào cõi chết.”

“Có lẽ do họ đã đem về chiến thắng vẻ vang.”
“Đúng vậy.” Miyabe suy nghĩ một chút rồi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.