KHÔNG CÓ BỮA ĂN NÀO MIỄN PHÍ - Trang 149

Tuy nhiên, Vegas không cần tiền của tôi. Từ sáu sòng bạc cỡ

trung bình thời thập niên 1960, Vegas đã phát triển trên 120 sòng bài
với doanh thu 11,2 tỷ đô la mỗi năm và góp khoảng 3,7 tỷ đô la cho
ngân sách của thành phố và tiểu bang, chưa nói đến những doanh
nghiệp liên quan sống nhờ vào khách đánh bạc.

Tư duy về cờ bạc và nghèo đói

Từ ngày còn bé, trong cái tứ đổ tường

(1)

mà cha mẹ răn dạy, cờ bạc

là điều cấm kỵ bậc nhất trong gia đình tôi. Ngay cả những ngày
Tết, cha tôi thường xua đuổi những gánh “bầu cua cá cọp” muốn
tụ họp trước sân nhà. Với truyền thống đó, khi lớn lên, tôi không
những dị ứng với cờ bạc mà còn xem đó là một tội phạm.

Cho đến khi tôi bắt đầu làm ăn… và nhất là khi nhảy vào lĩnh

vực tài chính.

Khi tôi mắng một nhân viên ham mê cá ngựa, bỏ bê công việc,

anh ta trả lời: “Tôi chỉ là thằng đánh cò con, ăn thua vài trăm đô mỗi
lần. Còn ông, khi đầu tư vào một dự án, con ngựa ông cá cược có
thể làm ông thắng hay mất cả triệu đô. Ông đánh bạc lớn hơn tôi
nhiều”.

Tôi nhớ lại ngày mới ra trường, làm nhân viên giao dịch hàng hóa

(commodity trader) cho một ngân hàng ở Wall Street. Tôi đã đánh
bạc liên tục bảy giờ mỗi ngày, được hay mất cả triệu đô la cho công
ty, mà không thực sự đóng góp gì cho quy trình sản xuất của nền
kinh tế. Thực ra, tôi chỉ là một con tốt đỏ, đánh thuê. Nhưng những
người chủ của tôi không hề là “thằng bần” như cha mẹ tôi đã giáo
dục. Các lãnh đạo này kiếm cả mấy triệu đô la mỗi năm; chưa kể
tiền thưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.