KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 290

45

KHÔNG CÙM. KHÔNG XÍCH. Rõ ràng họ nghĩ rằng tôi đã sợ khẩu

súng bắn tên. Đúng là tôi có sợ, ở mức độ nhất định. Không phải vì tôi sợ
những vết thương nhỏ do kim gây ra. Và không phải vì tôi sợ ngủ, sợ những
điều xuất hiện từ ngủ hoặc trong giấc ngủ. Tôi cũng thích ngủ như bất kỳ ai
khác. Nhưng tôi không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào. Tôi cảm
thấy mình không thể chấp nhận tiêu mất thêm tám tiếng ở tư thế nằm ngửa.

Người trong phòng sắp xếp đúng như Jacob Mark đã ra ám hiệu cho

tôi. Tay cầm đầu ngồi ở ghế giữa. Cái tay đã tròng xích lúc sáng là kẻ đưa
tôi vào, hắn để tôi giữa phòng và đi tới chỗ của mình tại bàn, bên phải gã
cầm đầu. Gã từng cầm khẩu Franchi giờ đứng chếch về phía trái, hai tay giữ
khẩu súng bắn tên. Các món đồ của tôi vẫn nằm trên bàn. Hoặc chúng đã
được đưa trở lại bàn. Tôi ngờ rằng chúng không nằm đó khi Jake hay Lee ở
trong phòng. Không có mục đích gì. Không lý do gì. Không liên quan gì.
Chúng đã được sắp lại một lần nữa, dành riêng cho tôi. Tiền, hộ chiếu, thẻ
ATM, bàn chải răng, thẻ đi tàu điện ngầm, danh thiếp của Lee, tấm danh
thiếp giả, chiếc USB, điện thoại di động. Chín món. Tất cả đều xuất hiện và
chuẩn. Đó là điều tốt, bởi tôi cần lấy ít nhất bảy món trong số đó.

Gã ngồi ở chiếc ghế giữa lên tiếng, “Mời ngồi, ông Reacher.”

Tôi tiến về phía ghế mình và cảm thấy cả ba gã đều thả lỏng. Cả ba

đều đã làm việc suốt đêm suốt ngày. Giờ thì họ thực hiện giờ thẩm vấn thứ
ba liên tiếp. Mà thẩm vấn là việc vất vả. Nó đòi hỏi tập trung cao độ và tâm
lý linh hoạt. Nó làm tiêu hao sức lực của ta. Thế nên ba gã này mệt mỏi. Đủ
mệt để mất sự nhạy bén. Ngay khi tôi hướng về phía ghế của mình, cả ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.