KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 292

khác nữa. Nhưng cánh cửa vẫn đóng im. Căn phòng thứ ba vẫn yên tĩnh.
Tôi quỳ xuống kiểm tra bên dưới áo khoác gã thứ ba.

Không có khẩu Glock nào. Gã đeo bao súng quàng qua vai nhưng bao

rỗng. Có lẽ đó là quy định chuẩn. Không mang vũ khí ở bất kỳ phòng kín
nào khi có mặt tù nhân. Tôi soát người hai gã còn lại. Kết quả hệt như vậy.
Các bao súng quàng qua vai làm bằng nylon do cơ quan chính phủ phân
phát, cả hai đều rỗng không.

Căn phòng thứ ba vẫn yên lặng.

Tôi kiểm tra các túi. Tất cả đều rỗng. Tất cả được dọn sạch. Chẳng có

gì ngoài những thứ vô ích nhưng cũng vô hại như mẩu sợi, những đồng xu
mắc ở đường chỉ. Không chìa khóa nhà, không chìa khóa xe, không điện
thoại. Chắc chắn không có ví, không có kẹp phù hiệu, không giấy tờ tùy
thân.

Tôi nhặt khẩu súng bắn tên lên, cầm một tay, chĩa về phía trước trong

tư thế sẵn sàng. Bước về căn phòng thứ ba. Mở toang cửa và nâng súng lên
làm bộ như nhắm vào mục tiêu. Súng vẫn là súng, dù nó không có đạn và
không đúng chủng loại. Chủ yếu là những ấn tượng đầu tiên và các phản xạ
vô thức.

Phòng thứ ba không có người.

Không nhân viên y tế, không nhân viên yểm trợ, không nhân viên hỗ

trợ. Chẳng có ai hết. Chẳng có gì ở đó, trừ những thứ đồ nội thất văn phòng
xám xịt và bóng đèn huỳnh quang. Căn phòng cũng hệt như hai phòng còn
lại, một phòng tầng hầm cũ xây gạch sơn toàn màu trắng. Cùng diện tích,
cùng tỷ lệ. Nó có một cánh cửa nữa mà tôi nghĩ là dẫn tới phòng thứ tư
hoặc cầu thang. Tôi bước sang đó và khẽ đẩy cửa.

Cầu thang. Không sơn, nằm sau một lớp dán màu xanh lục cũ mèm

đang tróc ra. Tôi đóng cửa lại lần nữa và kiểm tra đồ nội thất văn phòng. Ba
bàn làm việc, năm tủ hồ sơ, bốn ngăn hộc nhỏ có khóa, tất cả đều màu xám,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.