KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 288

Tôi hỏi, “Những tay này đã nói chuyện với hai người chưa?”

Cả hai cùng lắc đầu.

Tôi hỏi, “Hai người có lo không?”

Cả hai gật đầu. Lee hỏi, “Ông thì sao?”

“Tôi ngủ ngon,” tôi đáp. “Nhưng tôi nghĩ chủ yếu do thuốc an thần

thôi.”

Lúc 6 giờ 30 họ mang thức ăn cho chúng tôi. Bánh sandwich thịt

nguội, đựng trong hộp nhựa có nắp, họ xoay nghiêng hộp rồi đẩy qua song
sắt. Cộng thêm các chai nước. Tôi uống nước trước rồi đổ đầy nước từ vòi
vào chai. Sandwich của tôi gồm xúc xích Ý và pho mát.

Bữa ngon lành nhất tôi từng ăn.

Đến 7 giờ họ đưa Jacob Mark đi thẩm vấn. Không còng. Không xích.

Theresa Lee và tôi ngồi trên cũi, bị ngăn cách bởi song sắt, cách nhau
chừng hai mét rưỡi. Chúng tôi không nói chuyện nhiều. Lee có vẻ phiền
muộn, mệt mỏi. Đến một lúc cô lên tiếng, “Khi hai Tòa tháp sụp đổ, tôi đã
mất vài người bạn tốt. Không chỉ cảnh sát. Cả lính cứu hỏa nữa, những
người tôi đã làm việc cùng. Những người tôi đã quen biết nhiều năm.” Cô
nói cứ như những thực tế ấy sẽ ngăn cô khỏi cơn điên cuồng xuất hiện về
sau. Tôi không trả lời Lee. Chủ yếu tôi ngồi im, hồi tưởng lại những cuộc
hội thoại trong đầu. Tất cả những kiểu người đã nói với tôi. Trong nhiều
giờ. John Sansom, Lila Hoth, những gã trong căn phòng kế bên. Tôi rà lại
toàn bộ những gì họ đã nói, theo đúng cách một người đóng tủ vuốt lòng
bàn tay dọc theo các thanh gỗ đã bào để tìm những nơi còn thô ráp. Có vài
chỗ. Có những câu kỳ lạ dạng nửa nhận xét, những sắc thái không bình
thường, chút ẩn ý không phù hợp. Tôi không rõ bất kỳ điểm nào trong số
này có ý gì. Khi ấy thì không. Nhưng biết được chúng có ở đấy, tự thân việc
ấy đã là có giá trị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.