KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 307

47

CHÚNG TÔI NHANH CHÓNG THOÁT RA NGOÀI. Theresa Lee

lấy đôi giày của tay cầm đầu đám nhân viên điều tra liên bang. Hơi lớn so
với chân cô, nhưng không nhiều lắm. Jacob Mark lấy toàn bộ đồ của tay
nhân viên y tế. Anh cho rằng mặc bộ sắc phục không đầy đủ của cảnh sát
này thì sẽ dễ gây chú ý khi ra phố, và có lẽ anh đúng. Thay đổi quần áo mất
khá nhiều thời gian song cũng đáng. Jake trông bảnh hơn nhiều khi diện
quần cô tông chéo, áo phông và giày bóng rổ. Vừa khít. Ở sau quần có một
vệt máu cỡ đồng xu, song đó chỉ là nhược điểm duy nhất. Chúng tôi để cho
tay nhân viên y tế ngủ với bộ đồ lót trên người.

Rồi ba chúng tôi hướng ra khỏi tòa nhà. Lên cầu thang, qua mặt sàn

vương vãi rác, xuyên qua ngõ, tới vỉa hè phố 3. Phố đông người. Trời vẫn
nóng. Chúng tôi rẽ trái. Chẳng có lý do thực sự nào. Chỉ là lựa chọn ngẫu
nhiên. Nhưng lại là lựa chọn may mắn. Chúng tôi vừa bước đi chừng năm
bước thì tôi nghe tiếng còi ngay phía sau và tiếng lốp rít lên, tôi liếc lại thì
thấy một chiếc xe hơi đen dừng khựng lại cách phía bên kia trụ sở cứu hỏa
chừng ba mét. Một chiếc Crown Vic, mới và bóng loáng. Hai gã đàn ông
lao ra. Trước đây tôi đã trông thấy họ. Và tôi biết chắc chắn rằng Theresa
Lee cũng đã từng thấy họ. Com lê xanh nước biển, cà vạt xanh nước biển.
FBI. Hai người này đã nói chuyện với Lee ở đồn khu vực, họ đã nói chuyện
với tôi trên phố 35. Họ đã đặt cho tôi câu hỏi về các số điện thoại của
Canada. Giờ thì, ở sau lưng chúng tôi chừng sáu mét, họ chạy vào ngõ và
mất hút. Cả hai chẳng hề trông thấy chúng tôi. Nhưng giả sử rẽ phải, chúng
tôi đã chạm mặt họ ngay lập tức khi họ rời khỏi xe rồi. Thế nên chúng tôi
gặp may. Chúng tôi ăn mừng bằng cách chạy thật nhanh, hướng thẳng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.