KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 134

22

VÀO BẢY GIỜ TỐI WASHINGTON ĐANG TỐI DẦN và tất cả

những căn nhà ở Dupont đều sáng đèn. Nhà hàng Afghanistan treo đèn lồng
giấy khắp sân. Vỉa hè đầy những chiếc limousine. Hầu hết các bàn ngoài
sân đều đã đầy người. Nhưng không có Sansom và người của ông ta. Tất cả
những người tôi thấy đều là nam giới trẻ mặc com lê và phụ nữ trẻ mặc váy.
Họ tập trung từng đôi, nhóm ba hay nhóm bốn người, trò chuyện, gọi điện
thoại di động, đọc thư điện tử bằng thiết bị cầm tay, lấy giấy tờ trong cặp ra
rồi lại nhét vào cặp. Tôi đoán là Sansom ở bên trong, phía sau cánh cửa gỗ.

Có một bục dành cho tiếp viên tiếp khách mới vào cạnh vỉa hè nhưng

tôi chưa kịp bước tới đó thì Browning đã lách qua một đám đông và bước
tới phía trước tôi. Anh ta gật đầu hướng về một chiếc Town Car màu đen
cách đấy chừng hai chục bước và nói, “Ta đi thôi.”

Tôi nói, “Đi đâu? Tôi nghĩ Sansom ở đây kia.”

“Nghĩ lại đi. Ông ấy không dùng bữa ở một nơi như thế này đâu. Và

chúng tôi sẽ không để ông ấy làm thế dù cho ông ấy có muốn. Thành phần
phức tạp, quá mất an toàn.”

“Vậy sao lại đưa tôi tới đây?”

“Chúng tôi phải đưa ông tới đâu đó chứ.” Anh ta đứng đấy như thể

việc tôi đi cùng hoặc bỏ đi nơi khác tuyệt đối chẳng có nghĩa gì với anh ta
vậy. Tôi nói, “Vậy ông ta đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.