“Gần đây. Ông ấy phải họp. Ông ấy có thể dành cho ông năm phút
trước khi cuộc họp bắt đầu.”
“OK,” tôi nói. “Ta đi thôi.”
Một tài xế đang ngồi trong chiếc Town Car. Máy đã nổ sẵn. Browning
cùng tôi leo vào băng ghế sau và tài xế đánh xe đi, vòng gần hết vòng xoay
thì rẽ về phía Nam rồi chạy về phía Tây theo đại lộ New Hampshire. Chúng
tôi chạy qua Bảo tàng Lịch sử. Theo trí nhớ của tôi về đại lộ New
Hampshire thì phía trước chúng tôi không có gì nhiều ngoài một chuỗi
khách sạn rồi tới Đại học George Washington.
Chúng tôi không dừng ở khách sạn nào cả. Chúng tôi không dừng ở
Đại học George Washington. Thay vào đó chúng tôi ngoặt gấp về bên phải
vào đại lộ Virginia và chạy vài trăm mét rồi rẽ vào Watergate. Khu nhà cũ
nổi tiếng, hiện trường của tội ác. Các phòng khách sạn, căn hộ, văn phòng,
dòng sông Potomac tối đen chầm chậm chảy phía xa. Tài xế dừng xe phía
ngoài một tòa nhà văn phòng. Browning ngồi yên trên ghế. Anh ta nói,
“Đây là quy tắc cơ bản. Tôi sẽ đưa ông lên. Ông sẽ đi một mình. Nhưng tôi
sẽ ở ngay ngoài cửa. Chúng ta hiểu nhau rồi chứ?”
Tôi gật đầu. Chúng tôi đã rõ. Chúng tôi ra khỏi xe. Có một nhân viên
an ninh mặc sắc phục ngồi bên bàn phía sau cửa, nhưng anh ta chẳng để
tâm gì tới chúng tôi. Chúng tôi vào thang máy. Browning bấm số 4. Chúng
tôi im lặng trong khi thang chạy lên. Cả hai ra khỏi thang máy và bước
ngang một tấm thảm màu xám chừng sáu mét tới một cánh cửa gắn biển
Nghiên cứu chung. Một cái tên nhạt nhòa trên một phiến gỗ chẳng có gì nổi
bật. Browning mở cửa và đẩy tôi vào trong. Tôi trông thấy một phòng đợi,
trang trí ở mức trung bình. Một bàn lễ tân không có người, bốn chiếc ghế da
thấp, các văn phòng phía trong nằm cả bên trái lẫn phải. Browning trỏ phía
trái cho tôi mà nói, “Gõ cửa và vào trong. Tôi sẽ đợi ông ở đây.”
Tôi bước về phía cánh cửa bên trái, gõ cửa, bước vào.