KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 149

25

TÔI NHẬN THẤY SỰ TÍNH TOÁN NHANH CHÓNG, đầy chuyên

nghiệp kiểu vợ của chính trị gia thoáng lướt qua đôi mắt của Elspeth
Sansom. Bản năng đầu tiên: đuổi cổ kẻ phá thối đi. Nhưng: có một cảnh sát
ngoài hành lang, có lẽ có cánh truyền thông trong tòa nhà, lại gần như chắc
chắn là nhân viên khách sạn trong cự ly có thể nghe được. Và người dân địa
phương bàn tán. Thế nên cô ta nuốt cục tức xuống mà nói, “Thiếu tá
Reacher, thật vui khi gặp lại ông,” và lùi lại nhường chỗ cho tôi bước qua.

Khu phòng rộng và tối bởi các cửa sổ kéo rèm và rất nhiều đồ nội thất

nặng nề có gam màu thẫm. Có một phòng khách đặt quầy bar để ăn sáng và
một cánh cửa mở chắc chắn là dẫn tới một phòng ngủ. Elspeth Sansom đưa
tôi tới giữa nơi này thì dừng lại, như thể không biết phải làm gì kế tiếp với
tôi. Rồi John Sansom bước ra khỏi phòng ngủ để xem tất cả chuyện ồn ào
này là thế nào.

Ông ta mặc quần dài, áo sơ mi, thắt cà vạt, đi tất. Không đi giày. Viên

nghị sĩ trông bé, như một người thu nhỏ. Tạng người rắn chắc, từ vai trở
xuống đều hẹp. Đầu ông hơi quá to so với phần còn lại của cơ thể. Tóc ông
ta cắt ngắn, chải gọn gàng. Da ông ta rám nắng nhưng theo kiểu hơi nhăn,
năng động, do hoạt động ngoài trời. Khỏe khoắn. Tay này không dùng đèn
tắm nắng. Sansom ngời ngời sự giàu có, quyền lực, sức sống, vẻ oai phong.
Thật dễ hiểu làm thế nào ông ta đã thắng trong nhiều cuộc bầu cử. Thật dễ
hiểu vì sao các tuần san tin tức lại phải lòng ông ta. Ông ta nhìn tôi rồi nhìn
vợ và hỏi, “Springfield đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.