KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 148

Tôi bảo, “Cảm ơn,” rồi bước lại sảnh, cách xa thang máy để cô ta

không có gì phải lo lắng. Tôi chờ cho tới khi điện thoại chỗ cô kia đổ
chuông và cô ta bắt đầu gõ bàn phím, tập trung vào màn hình máy tính,
đoạn tôi nhanh chân vòng qua sát mé cuối phòng và bấm nút thang lên.

Tôi nghĩ rằng Sansom sẽ ở trong khu phòng lớn, và các khu phòng

lớn sẽ nằm ở tầng trên cùng, thế nên tôi bấm nút tầng cao nhất ở thang máy.
Một lúc lâu sau tôi bước từ thang máy ra một hành lang yên tĩnh trải thảm,
có một cảnh sát mặc sắc phục đứng nhàn nhã bên ngoài một cánh cửa đôi
bằng gỗ gụ. Một cảnh sát tuần tra, từ Phòng cảnh sát Greensboro. Không
trẻ. Một cảnh sát lâu năm, kiếm những đồng thu nhập thêm đầu tiên bằng
thời gian làm ngoài giờ mà chẳng phải cố gắng gì. Hiện diện cho có lệ. Tôi
bước về phía ông ta với nụ cười thể hiện sự tiếc nuối, kiểu như Này, ông
bạn đang làm việc, tôi đang làm việc, một gã đàn ông phải làm gì?
Tôi
đoán là chắc chắn ông ta đã phải tiếp vài vị khách rồi. Cà phê uống mang
lên phòng, các nhân viên văn phòng có những lý do phù hợp để tới, có lẽ cả
nhà báo. Tôi gật đầu với ông ta và nói, “Jack Reacher tới gặp ông Sansom,”
rồi rướn người qua ông ta mà gõ cửa. Viên cảnh sát không phản ứng gì.
Không phàn nàn gì. Chỉ đứng đó, hệt như một món hàng trưng bày. Dù sau
này có làm gì đi nữa thì lúc này Sansom vẫn chỉ là nghị sĩ từ một vùng xa
xôi, còn lâu ông ta mới được bảo vệ nghiêm ngặt.

Có một khoảng ngừng ngắn, rồi cửa khu phòng mở ra. Vợ Sansom

đứng đó, bàn tay đặt trên tay nắm cửa phía trong.

Cô ta đã ăn mặc chỉnh tề, đã làm chải tóc, trang điểm xong, sẵn sàng

cho một ngày mới.

“Xin chào, Elspeth,” tôi nói. “Tôi vào được chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.