Red Roof
[30]
để ăn một món có giá tới năm trăm đô la. Sẽ không thể như
thế nếu họ làm trong ngành ngân hàng và bảo hiểm.
Tôi đoán là khách sạn Hyatt hoặc Sheraton. Greensboro có cả hai
khách sạn này. Khả năng là năm mươi-năm mươi. Tôi gập cuốn niên giám
và bắt đầu lướt qua các trang báo miễn phí, để khẳng định suy đoán của
mình. Các báo miễn phí đăng tải tất cả những sự kiện đáng chú ý ở địa
phương.
Tôi tìm được một bài viết về bữa sáng này ở tờ báo thứ hai mà tôi mở
ra. Nhưng nhận định của tôi về khách sạn đã sai. Không phải Hyatt cũng
chẳng phải Sheraton. Thay vào đó, Sansom đã chốt một nơi là khách sạn O.
Henry, tôi đoán nó được đặt tên theo nhà văn nổi tiếng của Bắc Carolina.
Địa chỉ được cung cấp. Dự kiến sự kiện sẽ bắt đầu lúc bảy giờ sáng. Tôi xé
lấy bài báo, gập nhỏ lại đút vào túi. Tay thanh niên sau quầy đã chuẩn bị
xong mọi thứ và mang cho tôi một cốc cà phê mà không hề hỏi gì. Tôi nhấp
một ngụm. Chẳng gì tốt hơn là thưởng thức khi đồ uống vừa được pha. Rồi
tôi gọi một suất combo
[31]
lớn nhất có trong thực đơn rồi ngả người xem
anh chàng chế biến món ấy.
Tôi bắt taxi tới khách sạn O. Henry. Lẽ ra có thể cuốc bộ, mà công
tìm taxi còn mất nhiều thời gian hơn thời gian ngồi xe, nhưng tôi muốn đến
bằng phương tiện sang một chút. Tôi tới nơi lúc 6 giờ 15 phút. Khách sạn
này là bản sao thời hiện đại của một khách sạn cổ kiểu cách. Nó trông như
một công trình độc lập, nhưng có lẽ không phải thế. Rất ít khách sạn như
vậy. Sảnh trang trí kiểu cọ, mờ ảo, đầy những ghế bành bọc da sang trọng.
Tôi bước qua chúng tới quầy tiếp tân với vẻ tự tin và bảnh bao bằng hết khả
năng của một gã mặc chiếc sơ mi nhăn nhúm giá mười chín đô la. Có một
phụ nữ trẻ trực ở quầy. Cô trông ngập ngừng, như thể vừa mới vào làm và
còn chưa quen hẳn. Cô ta nhìn lên tôi, tôi nói, “Tôi đến đây dự bữa sáng của
ông Sansom.”