KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 145

“Ông ấy không ở đây.”

“Rõ ràng thế rồi.”

Một thằng nhóc ngồi tại bàn ngay cạnh cùi chỏ tôi lên tiếng, “Bắc

Carolina thứ mười bốn phải không? Ông ấy rời thành phố rồi. Ngày mai
ông ấy có bữa sáng gây quỹ ở Greensboro. Ngành ngân hàng và bảo hiểm,
không có ngành thuốc lá. Tôi đã nghe ông ấy nói cho người của tôi tất cả về
chuyện ấy.” Câu cuối cùng của cậu ta hướng về phía cô gái ngồi đối diện
chứ không phải tôi. Có lẽ trọng tâm cả bài diễn thuyết ấy là, Người của tôi.
Rõ ràng thằng nhóc này là một tay hết sức quan trọng, hoặc đang muốn
được như thế.

Tôi trở lại vỉa hè, đứng yên một giây, rồi lên đường tới Greensboro,

Bắc Carolina.

Tôi đến đó bằng một chuyến xe buýt muộn theo lịch trình sẽ dừng ở

chặng đầu tiên là Richmond, Virginia rồi ở Raleigh, rồi ở Durham, rồi ở
Burlington. Tôi không chú ý đến lịch trình. Tôi ngủ suốt cả chặng đường.
Chúng tôi tới Greensboro lúc gần 4 giờ sáng. Tôi cuốc bộ qua các văn
phòng cho đóng tiền bảo lãnh, hiệu cầm đồ cửa sắt cuốn và bỏ qua vài tiệm
ăn nhỏ rẻ tiền cho tới khi tìm được hàng ăn tôi muốn. Tôi đang chọn không
phải căn cứ vào thức ăn. Với tôi thì mọi đồ ăn trong nhà hàng đều như nhau
cả. Tôi đang tìm các danh bạ điện thoại và các giá báo địa phương miễn phí
nên phải đi bộ dài dài mới kiếm ra. Nhà hàng tôi chọn vừa mới mở cửa.
Một anh chàng mặc áo lót đang rưới mỡ lên vỉ. Cà phê nhỏ giọt xuống một
chiếc bình. Tôi vơ lấy cuốn Các trang vàng niên giám, vào một bàn và tìm
khách sạn ở trong ấy. Greensboro có đầy khách sạn. Nơi đây có diện tích
tương đối. Dân số có lẽ tầm một phần tư triệu người.

Tôi suy luận rằng một bữa sáng gây quỹ sẽ diễn ra ở một địa điểm

tương đối sang. Các nhà tài trợ thuộc hạng giàu có, họ sẽ chẳng tới Nhà trọ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.