KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 160

27

TÔI LẬP TỨC TRÔNG THẤY kẻ theo dõi. Hắn đang dựa vào một

cây cột giữa không gian rộng lớn của ga Penn, đứng yên, với kiểu cơ thể bất
động hoàn toàn do ở yên một chỗ vì phải trực lâu. Tay này đứng yên như
tượng, cả thế giới bận rộn xoay quanh hắn, như một dòng sông chảy xung
quanh tảng đá. Tay hắn cầm một điện thoại di động kiểu nắp gập đang mở
ra, tì xuống đùi. Hắn là một tên cao nhưng gầy. Còn trẻ, chừng ba mươi.
Nhìn ban đầu không thấy ấn tượng. Hắn có nước da mai mái, đầu cạo trọc,
lớp râu mỏng hung hung. Trông không hay lắm. Có lẽ đáng sợ hơn một tay
săn chữ ký, song không nhiều. Hắn mặc sơ mi in hoa, bên ngoài là một áo
khoác da ngắn và chật có lẽ màu nâu, nhưng dưới ánh đèn chuyển thành
màu cam nhờ nhờ. Hắn đang chằm chằm nhìn đám đông liên tục di chuyển
với đôi mắt đã trở nên mệt mỏi từ lâu, rồi chuyển sang chán chường.

Sân ga đầy người là người. Tôi di chuyển cùng dòng người. Chậm

chạp, bị bó cứng. Tôi bị cuốn theo dòng chảy. Kẻ theo dõi cách chừng mươi
mét, ở bên trên, phía trái tôi. Hai mắt hắn không di chuyển. Hắn đang cho
dòng người di chuyển qua một góc nhìn cố định. Tôi còn cách góc đó
khoảng ba mét. Sẽ giống như là bước qua cổng dò kim loại ở sân bay.

Tôi bước chậm lại một chút và ai đó đâm sầm vào lưng tôi. Tôi vụt

quay lại, để chắc chắn rằng đó không phải kẻ bám đuôi tôi. Không phải.
Người đằng sau tôi là một phụ nữ với một cái xe đẩy to đùng chẳng khác xe
hơi trong đó có hai đứa trẻ, có lẽ là một cặp sinh đôi. Thành phố New York
có đầy cặp sinh đôi. Nhiều bà mẹ luống tuổi, vậy nên có rất nhiều ca thụ
tinh trong ống nghiệm. Cả hai đứa trẻ sinh đôi phía sau tôi đều đang khóc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.