KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 198

“Cô quan tâm tới Sansom không?”

“Không một chút nào. Ông quan tâm à?”

“Tôi cảm thấy như mình nên cảnh báo cho ông ta, có lẽ vậy.”

“Về vấn đề gì? Về xác suất một phần triệu à?”

“Thực ra xác suất cao hơn một phần triệu nhiều. Ở Mỹ có năm triệu

đàn ông tên John. Xét về tính phổ biến thì chỉ sau cái tên James. Như thế là
cứ ba mươi người thì có một. Vậy hồi năm 1983 có thể có ba mươi ba ngàn
chàng John trong quân đội Mỹ. Có lẽ trừ đi mười phần trăm cho thống kê
quân số, khả năng là khoảng một phần ba mươi ngàn.”

“Như thế xác suất vẫn là quá thấp.”

“Tôi nghĩ Sansom nên biết, thế thôi.”

“Tại sao?”

“Hãy gọi đó là tình anh em giữa các chiến hữu đi. Có thể tôi sẽ quay

lại Washington.”

“Không cần đâu. Ông khỏi tốn một chuyến rồi. Ông ta đang tới đây.

Trưa mai, để dự bữa trưa gây quỹ ở khách sạn Sheraton. Cùng với tất cả
những tay quyền lực nhất của phố Wall, đại lộ Bảy và phố 52. Chúng tôi đã
được nhắc nhở rồi.”

“Tại sao? Khi ở Greensboro ông ta không được bảo vệ chặt.”

“Ở đây ông ta cũng không được bảo vệ chặt. Thực tế là ông ta sẽ

chẳng được bảo vệ gì. Nhưng chúng tôi được lưu ý về mọi chuyện. Đó là cơ
chế bây giờ. Đó là NYPD mới.” Rồi Lee bỏ đi, để tôi lại một mình giữa
phòng họp trống không. Và để lại tôi với cảm giác hơi lo lắng. Có thể Lila
Hoth trong sáng như pha lê, nhưng tôi không thể nào bỏ được cảm giác
rằng Sansom đang bước vào một cái bẫy, chỉ bằng việc đến thành phố này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.