KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 200

33

THỜI TA CÓ THỂ NGỦ NGON Ở NEW YORK với năm đô một

đêm đã qua lâu lắm rồi, nhưng bây giờ vẫn có thể làm điều đó với năm đô
nếu như ta biết cách, vấn đề mấu chốt là bắt đầu ngủ muộn. Tôi đi bộ tới
khách sạn trước đây từng sử dụng, gần Madison Square Garden. Đó là một
nơi to lớn, một thời tráng lệ, song bây giờ chỉ là một tòa nhà cũ đã bạc
phếch, mãi mãi gần với mức cần duy tu hoặc phá hủy nhưng không bao giờ
thực sự được như vậy. Sau nửa đêm, lượng nhân viên trực chỉ còn lại một
nhân viên vác đồ duy nhất chịu trách nhiệm làm mọi việc kể cả trực lễ tân.
Tôi bước tới chỗ anh ta hỏi xem có phòng nào trống hay không. Tay nhân
viên trình diễn màn gõ bàn phím và nhìn màn hình máy tính rồi nói có, có
một phòng. Anh ta ra giá một trăm tám mươi lăm đô, cộng thêm thuế. Tôi
hỏi liệu mình có thể xem phòng trước khi đăng ký ở không. Đó là kiểu
khách sạn mà lời đề nghị như vậy có vẻ hợp lý. Và khôn ngoan. Thậm chí
là bắt buộc kia. Anh chàng ra khỏi bàn lễ tân, đưa tôi theo thang máy lên
tầng và đi dọc theo một hành lang. Anh ta mở một cánh cửa bằng một chiếc
thẻ buộc vào thắt lưng bằng một sợi dây nhựa quăn queo rồi lùi lại để tôi
bước vào.

Căn phòng này ổn. Nó có một cái giường và một phòng tắm. Là mọi

thứ tôi cần, không có gì tôi không cần. Tôi lấy trong túi ra hai tờ hai mươi
đô và bảo, “Coi như chúng ta không lo ngại về toàn bộ quy trình đăng ký
dưới kia nhé?”

Tay này chẳng nói gì. Ở mức ấy họ không bao giờ nói. Tôi lấy thêm

tờ mười đô và bảo, “Cho nhân viên buồng ngày mai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.