KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 225

bầu tôi. Tôi được thụ thai trong một chiến hào đá đào ở thung lũng
Korengal, dưới một chiếc áo khoác dã chiến có từ thời cuối Thế chiến thứ
hai và trên hai chiếc khác có thể còn cũ hơn thế. Mẹ tôi bảo rằng mấy chiếc
áo đó mang những vết đạn cũ, có thể ở Stalingrad.”

Tôi chẳng nói gì. Svetlana vẫn nhìn đăm đăm. Lila đặt hai tay lên bàn,

đan hờ hững vào nhau. Cô nói, “Trong khoảng một tháng đầu tiên sáng nào
cha và cậu tôi cũng trở về, an toàn. Họ là một đội giỏi. Có lẽ giỏi nhất.”

Svetlana vẫn nhìn đăm đăm. Lila bỏ hai tay khỏi bàn và ngừng nói

một chút. Rồi cô ngồi thẳng lên ưỡn thẳng hai vai. Thay đổi nhịp độ. Thay
đổi chủ đề. Cô nói, “Hồi ấy có những người Mỹ ở Afghanistan.”

Tôi hỏi, “Có hả?”

Cô gật đầu.

Tôi nói, “Những người Mỹ nào?”

“Những người lính. Không nhiều nhưng có một số. Không phải luôn

luôn nhưng đôi lúc có.”

“Cô nghĩ thế sao?”

Cô gật đầu lần nữa. “Chắc chắn quân đội Mỹ đã ở đó. Liên Xô là kẻ

thù của họ, và du kích Hồi giáo là đồng minh của họ. Đó là Chiến tranh
Lạnh một cách gián tiếp. Làm suy yếu Hồng quân là điều Tổng thống
Ronald Reagan rất muốn. Đó là một phần chiến lược chống cộng của ông
ta. Và ông ta tranh thủ cơ hội ấy để chiếm một số vũ khí mới của chúng tôi
nhằm phục vụ mục đích tình báo. Thế nên có các đội được phái đi. Lực
lượng Đặc biệt. Họ đến và đi đều đặn. Và một đêm tháng Ba năm 1983,
một trong số đội này đã phát hiện ra cha cùng cậu tôi và đánh cắp khẩu
súng trường VAL của họ.”

Tôi không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.