KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 227

37

TÔI LIẾC QUANH PHÒNG TRÀ lờ mờ sáng của khách sạn Four

Seasons, nhúc nhích trên ghế rồi nói, “Xin lỗi, nhưng tôi không tin cô.”

Lila Hoth nói, “Tôi đang kể cho ông sự thật.”

Tôi lắc đầu. “Tôi đã từng trong quân đội Mỹ. Tôi từng là quân cảnh.

Nói chung thì tôi biết những nơi người ta đã tới cũng như không tới. Và
không có dấu giày của quân Mỹ trên đất Afghanistan. Hồi ấy thì không.
Trong suốt cuộc xung đột ấy thì không. Đó thuần túy là vấn đề nội bộ.”

“Nhưng các ông đã đứng sau đạo diễn.”

“Tất nhiên là thế. Như các cô đã làm hồi chúng tôi có mặt ở Việt

Nam. Hồi ấy Hồng quân có mặt ở nước đó không?”

Đó là câu hỏi chỉ để hỏi, để khẳng định lại, nhưng Lila Hoth tiếp nhận

một cách nghiêm túc. Cô nhoài người qua bàn nói chuyện với mẹ mình, nhỏ
và nhanh, bằng thứ tiếng nước ngoài mà tôi cho là tiếng Ukraine. Hai mắt
bà hé ra một chút, rồi bà nghiêng đầu về một bên như thể bà đang nhớ lại
một phần nhỏ của chi tiết lịch sử đầy bí hiểm. Bà già nói lại với con gái,
nhỏ và nhanh, lâu, rồi Lila ngừng lại chừng một giây để chuẩn bị cho việc
dịch lại, đoạn cô nói, “Không, chúng tôi đã không điều quân tới Việt Nam,
bởi chúng tôi tin rằng những người anh em xã hội chủ nghĩa sẽ hoàn thành
công việc của mình mà không cần trợ giúp. Điều này, mẹ tôi bảo, rõ ràng là
họ đã làm được, một cách huy hoàng. Những con người nhỏ bé mặc áo nâu
đã đánh thắng cỗ máy lớn màu xanh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.