KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 242

39

TÔI KHÔNG CÓ MẶT Ở KHÁCH SẠN Sheraton trước khi Sansom

ăn xong bữa trưa, phần vì vỉa hè đầy chật những người bước đi chậm chạp
trong cái nóng, phần vì đó là bữa trưa ngắn ngủi. Tôi nghĩ điều này có thể
hiểu được. Đám khán giả phố Wall của Sansom muốn dành tối đa thời gian
để kiếm tiền và tối thiểu để cho tiền. Tôi cũng không kịp lên cùng chuyến
tàu liên bang với ông ta. Tôi chậm mất chuyến tàu đi Washington chỉ năm
phút, nghĩa là tôi đến thủ đô sau ông ta tới một tiếng rưỡi.

Cũng chính tay gác hôm trước đang trực ở cửa tòa nhà Cannon. Anh

ta không nhận ra tôi. Nhưng anh ta vẫn cho tôi vào, chủ yếu nhờ Hiến pháp.
Nhờ Tu chính án đầu tiên của Tuyên ngôn Nhân quyền. Quốc hội sẽ không
ban hành đạo luật nào tước đi quyền của người dân được đưa đơn thỉnh
nguyện lên Chính phủ
. Những thứ đồ linh tinh trong túi tôi chầm chậm lướt
qua máy chiếu X-quang, rồi tôi bước qua máy phát hiện kim loại và được
vỗ kiểm tra từ trên xuống dưới dù tôi biết rằng thiết bị dò đã nháy xanh.
Một đám nhân viên lao xao phục vụ Quốc hội đang dùng loa gọi người từ
trong sảnh, một trong số đó gọi rồi đưa tôi vào khu của Sansom. Các hành
lang rộng, thoáng và ngóc ngách lung tung. Các văn phòng cá nhân có vẻ
nhỏ nhưng đẹp. Có thể một thời chúng to và đẹp, song bây giờ đã được chia
nhỏ thành phòng chờ dùng làm nơi tiếp tân và nhiều khoảng nhỏ bên trong
mà tôi nghĩ là một phần cho các nhân viên cao cấp dùng, còn một phần để
sao cho rốt cuộc được đặt chân vào nơi của kẻ tai to mặt lớn có vẻ như là
một đặc ân hơn là thực chất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.