KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 244

một chuỗi ảnh nhỏ hơn chụp Sansom đứng với nhóm này nhóm nọ, vài tấm
chỉ chụp ông ta bắt tay và cười với một người khác. Vài tấm ảnh chụp nhóm
đầy trang trọng, vài tấm chụp những cái cười rộng mở và sân khấu đầy hoa
giấy sau những đợt thắng cử. Trong hầu hết số đó tôi đều thấy mặt Elspeth.
Trong những năm qua tóc bà ta đã đổi kiểu rất nhiều. Tôi thấy Springfield
trong vài bức khác, dáng người nhỏ và cảnh giác của anh ta rất dễ nhận ra
dù các bức ảnh bé xíu. Những bức ảnh chụp đôi là thứ cánh phóng viên ảnh
thời sự gọi là ảnh nghiến-chặt-nhe-răng. Tôi nhận ra một số nhân vật trong
đó, một số thì không. Một số đã ký tên vào ảnh với những lời lẽ quá mức
cần thiết, một số thì không.

Sansom nói, “Thế nào đây?”

Tôi nói, “Tôi biết về DSM vào tháng Ba năm 1983.”

“Bằng cách nào?”

“Nhờ súng bắn tỉa không tiếng động VAL. Cựu chiến binh mà tôi đã

nói cho ông nghe là vợ góa của người mà ông đã tước khẩu súng. Đó là lý
do ông phản ứng trước cái tên ấy. Có thể ông chưa bao giờ nghe thấy cái tên
Lila Hoth hay Svetlana Hoth, nhưng hồi ấy ông đã gặp một người khác có
tên Hoth. Điều đó thì quá chắc rồi. Rõ ràng rồi. Có thể ông đã lấy thẻ tên
của ông ta và cho dịch ra. Có lẽ ông vẫn còn giữ nó, để làm kỷ niệm.”

Chẳng thấy sự ngạc nhiên. Chẳng có sự phủ nhận. Sansom chỉ nói,

“Không, thực ra cái thẻ tên đã bị khóa kỹ cùng với các báo cáo sau khi hành
động, và mọi thứ khác cũng thế.”

Tôi không nói gì.

Sansom nói, “Tên ông ta là Grigori Hoth. Hồi ấy ông ta trạc tuổi tôi.

Có vẻ ông ta giỏi. Tay phát hiện mục tiêu không giỏi lắm. Lẽ ra hắn đã phải
nghe thấy tiếng chúng tôi đang tiếp cận mới phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.