KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 251

máy và nói, “Tôi phải đi đây. Tôi sẽ gọi một nhân viên phục vụ Quốc hội
tiễn anh ra.” Ông ta đứng dậy, vòng qua bàn đi ra khỏi phòng. Hệt như một
người vô tội chẳng có gì để che giấu. Ông ta bỏ tôi lại một mình, vẫn ngồi
trên ghế, cửa vẫn mở. Springfield cũng đã đi khỏi. Tôi có thể thấy là chẳng
có ai ở văn phòng bên ngoài trừ người phụ nữ ở bàn tiếp tân. Cô ta mỉm
cười với tôi. Tôi mỉm cười đáp lại. Chẳng có nhân viên phục vụ Quốc hội
nào xuất hiện.

Chúng tôi luôn nằm đằng sau khúc quanh, Sansom đã nói thế. Tôi đợi

cả một phút rồi bắt đầu vặn vẹo ngó quanh như thể đang sốt ruột. Rồi sau
một khoảng thời gian hợp lý tôi rời ghế ngồi. Tôi bước quanh, hai tay đan
vào nhau sau lưng, hệt như một người đàn ông vô tội chẳng có gì để che
giấu, chỉ đang chờ đợi trong lãnh địa không phải của anh ta. Tôi hướng về
bức tường sau chiếc bàn, như thể đó là một đích đến hoàn toàn ngẫu nhiên.
Tôi xem kỹ các bức ảnh. Tôi đếm những gương mặt mình biết. Con số tổng
cộng ban đầu là hai mươi tư. Bốn tổng thống, chín chính trị gia khác, năm
vận động viên điền kinh, hai nam diễn viên, Donald Rumsfeld, Saddam
Hussein, Elspeth, và Springfield.

Cộng thêm một người khác.

Tôi biết hai mươi lăm gương mặt.

Trong tất cả những ảnh mừng chiến thắng vào đêm bầu cử, ngay cạnh

chính Sansom, là một tay cũng nở nụ cười toe toét, như thể ông ta đang hài
lòng trong ánh hào quang của công việc đã được hoàn thành tốt, như thể
ông ta đang tuyên bố phần đóng góp của mình mà chẳng hề khiêm tốn tí
nào. Một chiến lược gia. Một nhà chiến thuật. Một tay dàn xếp chính trị
đứng ở hậu trường.

Có lẽ là tay chỉ huy bộ tham mưu của Sansom.

Người này trạc tuổi tôi. Trong tất cả các ảnh, ông ta đều bị phủ hoa

giấy hay mắc đầy những băng giấy màu hay ngập trong bong bóng tới tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.