KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 249

Tôi bảo, “Hãy có ý kiến với Lầu Năm Góc ấy. Và với đám người từ

Watergate nữa.”

Sansom bảo, “Tôi sẽ nói.” Rồi ông ta im lặng, như thể ông ta đang

nghĩ lại, đánh giá lại, một cách bình tĩnh hơn và chậm rãi hơn so với kiểu
nhanh chóng thường thấy như sĩ quan chiến trường. Nắp lại đậy vào.
Dường như ông ta nghiên cứu tuyên bố ấy một lúc, từ mọi góc độ khác
nhau. Rồi ông ta nhún vai, mặt hiện vẻ hơi ngượng ngùng, và hỏi, “Vậy bây
giờ anh nghĩ về tôi thế nào?”

“Điều đó có quan trọng không?”

“Tôi là chính trị gia. Tìm hiểu theo phản xạ thôi.”

“Tôi nghĩ hồi ấy ông nên bắn vào đầu họ.”

Sansom im một chút rồi nói, “Chúng tôi không có súng giảm thanh.”

“Có chứ. Khi ấy các ông vừa tước được một khẩu từ họ.”

“Nguyên tắc can dự.”

“Lẽ ra ông nên lờ chúng đi. Hồng quân không hành quân mang theo

phòng thí nghiệm pháp y đâu. Họ sẽ không biết ai bắn ai.”

“Vậy anh nghĩ thế nào về tôi?”

“Tôi nghĩ hồi ấy ông không nên trao họ đi. Làm vậy không đúng. Quả

thực, đấy sẽ là tâm điểm của câu chuyện, trên truyền hình Ukraine. Ý tưởng
là đưa bà già đến bên ông và để cho bà ta hỏi ông vì sao ông làm thế.”

Sansom lại nhún vai. “Tôi ước là bà ta có thể làm thế. Bởi sự thật là

chúng tôi đã không trao họ cho bên khác. Thay vào đó chúng tôi thả họ đi.
Đó là mạo hiểm có tính toán. Một kiểu đánh lừa bằng chính sự thật. Họ đã
mất khẩu súng. Mọi người sẽ đều nhận định rằng đám du kích Hồi giáo đã
lấy nó. Đó là hậu quả đáng tiếc và rất nhục nhã. Khi ấy tôi thấy rõ ràng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.