KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 260

Tôi dạo hết cả ba phòng thêm một lần nữa rồi lui ra hành lang. Cánh

cửa khép lại phía sau lưng. Tôi nghe tiếng lò xo của bản lề thực hiện công
việc của nó rồi ngàm khóa tì vào rầm cửa, sắt cọ vào gỗ.

Tôi bước trở lại thang máy, bấm nút xuống, cửa thang mở ra ngay lập

tức. Thang máy đã đợi tôi. Đó là cơ chế ban đêm. Không cần dịch chuyển
thang máy một cách không cần thiết. Không phát ra tiếng động không cần
thiết. Tôi trở lại sảnh và bước tới bàn tiếp tân. Có cả một tổ trực đêm.
Không nhiều người bằng ban ngày, nhưng quá nhiều để thực hiện thành
công trò thỏa thuận bằng năm mươi đô la. Four Seasons không phải khách
sạn kiểu đó. Một người đàn ông rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn tôi
đoạn hỏi xem có thể giúp gì cho tôi. Tôi hỏi chính xác thời gian mẹ con bà
Hoth trả phòng.

“Ai kia, thưa ngài?” anh ta hỏi lại. Anh ta nói với giọng khẽ khàng,

chừng mực, hợp với buổi đêm, như thể anh ta ngại sẽ làm thức giấc các vị
khách xếp thành tầng phía trên đầu mình.

“Lila Hoth và Svetlana Hoth,” tôi đáp.

Vẻ mặt người đàn ông cứ như thể anh ta không hiểu tôi đang nói gì,

rồi lại tập trung vào màn hình máy tính và gõ vài phím. Anh ta rê lên rê
xuống và bấm thêm vài phím rồi nói, “Xin lỗi ngài, nhưng tôi không thể tìm
thấy dữ liệu của bất kỳ khách nào có cái tên đó.”

Tôi đọc cho anh ta số khu phòng. Anh ta lại bấm thêm vài phím, rồi

miệng anh này trễ ra vẻ ngạc nhiên, anh ta nói, “Trong cả tuần nay khu đó
chưa từng được sử dụng. Nó rất đắt, khó thuê lắm.”

Tôi kiểm tra lại số khu phòng trong đầu một lần nữa, rồi nói, “Đêm

qua tôi đã có mặt ở đó. Khi ấy đang có người sử dụng. Và hôm nay tôi đã
gặp những người ở khu ấy, trong phòng dùng trà. Có chữ ký trên hóa đơn
đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.