KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 296

“Ngồi yên,” tôi nói. “Không quá một giờ nữa tôi sẽ trở lại.”

Điểm dừng đầu tiên là phòng bên cạnh. Ba tay nhân viên điều tra liên

bang vẫn nằm thẳng cẳng. Tay cầm đầu sẽ giữ nguyên trạng thái đó suốt
tám tiếng liên tục. Hoặc có thể lâu hơn, bởi trọng lượng cơ thể của gã chưa
bằng hai phần ba tôi. Trong một giây đáng sợ, một ý nghĩ xuất hiện trong
đầu tôi rằng có thể tôi đã giết gã. Một liều thuốc được tính toán để hạ gục
một kẻ tầm vóc như tôi có thể trở nên nguy hiểm với người nhỏ con hơn.
Nhưng lúc này gã vẫn thở đều. Mà chính gã là người gây chuyện, nên rủi ro
thuộc về gã chứ.

Hai tay còn lại sẽ tỉnh dậy sớm hơn nhiều. Có thể tương đối sớm.

Những chấn thương nhỏ thì khó nói trước được. Thế nên tôi lục khắp phòng
nối và giật toàn bộ các cáp nối máy tính ra khỏi tường rồi đem trở lại trói
hai tay này như trói gà. Cổ tay, khuỷu tay, mắt cá, cổ, tất cả đều bị buộc
chặt và nối với nhau. Lõi đồng nhiều sợi, vỏ nhựa, không thể giật ra được.
Tôi lột tất ra, buộc hai chiếc tất vào nhau rồi dùng nó nhét vào miệng gã bị
thương ở đầu. Khó chịu cho gã, song tôi đoán là hắn sẽ được nhận một
khoản bổ sung do thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, có lẽ hắn xứng đáng với
khoản đó. Tôi để yên miệng của gã còn lại. Mũi gã bị giập, nên nhét giẻ vào
miệng cũng đồng nghĩa với làm gã ngạt thở mà chết. Tôi hy vọng gã sẽ luôn
cảm kích lòng nhân đạo của tôi.

Tôi kiểm tra lại công việc của mình, bỏ các thứ đồ từ trên bàn vào túi

rồi rời khỏi tòa nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.