KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 311

Jake nói, “Tôi nghĩ nó liên quan tới Thế chiến thứ Ba. Ý tôi là hồi ấy.

Nhưng đã qua một phần tư thế kỷ. Bây giờ Liên Xô thậm chí không còn là
một đất nước. Làm thế nào một đất nước lại có thể đau buồn về chuyện gì
đó nếu như ngày nay cái đất nước đó thậm chí không tồn tại nữa?”

“Địa chính trị,” Lee nói. “Chuyện liên quan tới tương lai, không phải

quá khứ. Có thể chúng ta lại muốn làm điều tương tự, ở Pakistan, Iran hay
nơi nào đó. Sẽ có sự khác biệt nếu thế giới biết được trước đây chúng ta đã
làm gì. Nó tạo nên những định kiến. Ông biết điều đó. Ông là cảnh sát. Ông
có thích nếu như chúng ta không thể nhắc tới tiền án tiền sự nào trước tòa
không?”

Jake nói, “Vậy cô nghĩ vụ này có tầm cỡ lớn chừng nào?”

“Cực lớn,” Lee đáp. “Lớn hết mức có thể. Dù sao cũng là đối với

chúng ta thôi. Bởi nhìn chung nó vẫn nhỏ. Thật mỉa mai, đúng không? Ông
hiểu ý tôi chứ? Nếu ba ngàn người biết, bất kỳ ai cũng chẳng thể làm gì
nhiều. Hoặc thậm chí ba trăm. Hay ba mươi. Nó chỉ lộ ra, thế là xong.
Nhưng bây giờ chỉ có ba chúng ta biết. Mà ba là số nhỏ. Đủ nhỏ để có thể
bịt được. Họ có thể làm ba con người biến mất mà chẳng ai nhận ra.”

“Bằng cách nào?”

“Chuyện đó có xảy ra, tin tôi đi. Mà có ai để tâm chứ? Ông không có

gia đình, tôi cũng không.” Lee nhìn tôi hỏi, “Reacher, ông có gia đình
không?”

Tôi lắc đầu.

Lee lặng một chút. Cô nói, “Chẳng còn lại người nào để chất vấn.”

Jake nói, “Còn những người ở nơi chúng ta làm việc thì sao?”

“Cơ quan cảnh sát làm những việc họ được lệnh làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.