KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 316

thuê kia nói đúng, xấu thế nào, họ vừa mới biết được bằng một cách khủng
khiếp. Bằng búa.”

Lee nói, “Thế là nhà Hoth cũng đang xóa dấu vết.”

“Dùng động từ không đúng thời,” tôi nói. “Họ đã xóa dấu vết rồi. Họ

đang ẩn ở một nơi nào đó và bất kỳ kẻ nào có thể đã biết nơi đó thì lại chết
rồi.”

Tàu dừng ở phố 23. Cửa mở. Không ai lên. Chẳng ai xuống. Theresa

Lee đăm đăm nhìn xuống sàn. Jacob Mark lướt mắt qua cô sang tôi mà nói,
“Nếu Bộ An ninh quốc gia thậm chí không thể nắm được việc Lila Hoth
vào Mỹ thì họ cũng không thể biết cô ta đã tới California hay không. Nghĩa
là có thể chính cô ta là người đi cùng với Peter.”

“Đúng,” tôi nói. “Có thể thế.”

Cửa khép lại. Con tàu tiếp tục hành trình.

Theresa Lee ngước mắt từ sàn lên, quay sang tôi bảo, “Chuyện xảy ra

với bốn người đàn ông kia là lỗi của chúng ta, ông biết đấy. Bằng búa. Cụ
thể là lỗi của ông. Ông đã bảo Lila là ông biết về bọn họ. Ông đã biến họ
thành đầu mối cần xử lý.”

Tôi nói, “Cảm ơn cô đã chỉ ra.”

Tôi nghĩ ông đã đẩy cô ấy qua miệng vực.

Cụ thể là lỗi của ông.

Tàu lạch xạch chạy vào ga trên phố 28.

Chúng tôi ra khỏi ga ở phố 33. Chẳng ai trong chúng tôi muốn đi tới

Ga Trung tâm. Có quá nhiều cảnh sát, và ít nhất đối với Jacob Mark thì có
thể quá nhiều những điều liên đới không tốt. Trên phố, đại lộ Park thật bận
rộn. Trong phút đầu tiên có hai xe cảnh sát chạy qua. Ở phía Tây là tòa nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.