KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 420

Chỉ có một khe hẹp, hình ảnh trong gương bị đảo ngược và ánh sáng

ngoài hành lang lờ mờ song tôi vẫn nhận ra họ khá dễ. Tôi có thể khẳng
định là chỉ có hai người. Và họ sẽ vẫn chỉ có hai, trừ phi họ đã mang thêm
hơn mười chín người. Khẩu Steyr không có lẫy an toàn. Chỉ nặng tay khi
kéo cò ở phát bắn đầu tiên, rồi thêm mười tám phát. Tôi bỏ ngón tay khỏi
cò súng và gỡ dây xích ra khỏi cửa.

Họ chỉ có hai người.

Cả hai bước vào, Sansom trước, Springfield sau. Sansom trông vẫn

như trong buổi sáng tôi gặp lần đầu tiên. Rám nắng, giàu có, quyền lực, đầy
sức sống và oai vệ. Ông ta mặc bộ com lê màu xanh hải quân, sơ mi trắng
cà vạt đỏ, trông ông nghị sĩ tươi tỉnh như mới được lột xác. Sansom lấy
chiếc ghế tôi đặt bên dưới tay nắm cửa, mang đến đặt bên bàn gần cửa sổ và
ngồi xuống. Springfield đóng cửa và cài lại dây xích. Tôi vẫn giữ khẩu
súng. Tôi lấy đầu gối nâng nệm lên khỏi lò xo giường và dùng một tay lôi
quần áo ra.

“Hai phút,” tôi nói. “Các ông hãy nói chuyện riêng với nhau.”

Tôi mặc quần áo trong phòng tắm rồi trở ra, Sansom hỏi, “Anh thực

sự biết chiếc USB đang ở đâu chứ?”

“Có,” tôi nói. “Tôi biết thực sự.”

“Tại sao anh muốn biết trong đó có gì?”

“Bởi tôi muốn biết nó khiến người ta mất mặt đến đâu.”

“Anh không muốn cho tôi vào Thượng viện à?”

“Tôi không quan tâm xem ông sử dụng thời gian thế nào. Tôi chỉ tò

mò, thế thôi.”

Sansom hỏi, “Tại sao anh sẽ không nói cho tôi biết ngay bây giờ nó ở

đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.