KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 471

Điểm thứ bảy: hơi thở. Tôi không thở gấp. Nhưng tôi sẵn sàng chấp

nhận rằng tôi đang thở mạnh hơn một chút và ổn định hơn so với thông
thường. Hầu hết thời gian tôi không hề ý thức về hơi thở chút nào. Cứ là
thở, tự động thôi. Một phản xạ vô điều kiện, nằm sâu trong não bộ. Nhưng
bây giờ tôi có thể cảm nhận được nhịp điệu hít qua mũi và thở ra đằng
miệng không ngừng. Vào, ra, vào, ra. Như cái máy. Như một người đang sử
dụng thiết bị, ở dưới nước. Tôi không thể làm chậm nhịp lại. Tôi không
cảm nhận được nhiều ôxy trong không khí. Nó đi vào và đi ra như khí trơ.
Như khí hiếm argon hay xenon. Nó chẳng tốt cho tôi chút nào.

Điểm thứ tám: nhìn chằm chằm về phía trước. Duyệt, song tôi tự bào

chữa cho mình bởi tôi dùng nó để đánh giá tất cả những điểm khác. Hoặc
bởi nó là biểu tượng của sự chú ý thuần túy. Hoặc sự tập trung. Thông
thường tôi nhìn quanh chứ không chằm chằm.

Điểm thứ chín: lầm rầm cầu nguyện. Không có. Tôi vẫn ngồi yên và

im lặng. Miệng tôi khép, không mấp máy chút nào. Thực ra miệng tôi ngậm
chặt đến mức răng phía trong đau còn cơ ở góc hàm lồi lên như quả bóng
đánh gôn.

Điểm thứ mười: một cái túi to. Không có.

Điểm thứ mười một: hai tay để trong túi. Không thấy.

Điểm thứ mười hai: râu mới cạo. Không xảy ra. Vài ngày rồi tôi chưa

cạo râu.

Vậy là sáu trên mười hai. Tôi có thể là kẻ đánh bom tự sát hoặc có thể

là không.

Và tôi có thể là kẻ tự sát hoặc có thể là không. Tôi đăm đăm nhìn vào

hình ảnh của mình trên tấm kính mà hồi tưởng lại những hình ảnh đầu tiên
tôi thấy về Susan Mark: một phụ nữ đang hướng đến đoạn cuối của cuộc
đời, cũng chắc chắn và quyết tâm như con tàu đang hướng đến cuối tuyến
.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.