KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 495

tôi lên tàu ở quảng trường Union, tôi đã đi được hai mươi dãy nhà và
khoảng bốn phút. Quá xa và quá nhanh đối với sự chống chọi có tổ chức
của Bộ Quốc phòng. Tôi đi từ dưới đất lên và cuốc bộ từ Đông sang Tây
dọc theo phía sườn hoành tráng của cửa hiệu Macy. Rồi tôi đi hết đại lộ Bảy
theo hướng Nam tới cửa khách sạn Lila Hoth đã chọn.

Tay nhân viên bốc hành lý ban đêm đang ngồi sau quầy. Tôi không

kéo khóa áo khoác cho anh ta xem. Tôi nghĩ việc ấy không cần thiết. Tôi
chỉ bước tới chỗ anh ta, khom người tới vả vào tai anh ta. Tay này rơi khỏi
chiếc ghế cao. Tôi nhảy qua quầy, túm lấy cổ gã dựng thẳng dậy.

Tôi nói, “Cho tôi biết số các phòng.”

Anh ta làm theo yêu cầu. Năm phòng riêng rẽ, không sát nhau, tất cả

đều trên tầng tám. Anh ta cho tôi biết phòng có hai người phụ nữ. Các gã
đàn ông chia nhau ở bốn phòng còn lại. Ban đầu có mười ba gã, có tám
giường. Năm gã không gặp may.

Hoặc năm gã làm nhiệm vụ canh gác.

Tôi lấy cuộn băng keo đen khỏi túi và dùng chừng tám mét để buộc

chân tay của gã bốc hành lý. Chỉ là món đồ giá một đô rưỡi ở cửa hàng bán
đồ gia dụng song cũng là một trong các dụng cụ theo chuẩn của Lực lượng
Đặc biệt, giá trị tương đương thiết bị liên lạc vệ tinh, hệ thống định vị hay
súng trường giá cả ngàn đô. Tôi dính phần cuối cùng dài mười lăm phân
qua miệng gã đàn ông. Tôi lấy thẻ từ mở khóa của anh ta. Chỉ giật phăng nó
khỏi phần dây xoăn. Rồi tôi giấu anh ta khuất tầm mắt trên sàn phía sau
quầy và hướng về phía thang máy. Vào trong, bấm chọn tầng cao nhất có
trong ô số, số mười một. Hai cánh cửa khép lại và xe thang đưa tôi đi lên
trên.

Lúc ấy thì tôi kéo khóa áo xuống.

Tôi chỉnh cho khẩu súng có góc đeo phù hợp với người mình rồi lấy

găng tay da từ túi kia ra đeo vào tay trái. Khẩu MP5SD không có tay cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.