KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 533

“Mọi thứ tôi cần,” tôi nói. “Chẳng có gì tôi không cần.”

“Ông là một gã nghèo.”

“Không, tôi là người giàu. Có mọi thứ ta cần, đó là định nghĩa về sự

sung túc.”

“Thế thì đó là giấc mơ kiểu Mỹ. Chết trong sung túc.”

“Cơ hội cho tất cả.”

“Ở quê hương chúng tôi, chúng tôi có nhiều hơn các ông.”

“Tôi không thích dê.”

Căn phòng trở nên yên lặng. Có vẻ ẩm và lạnh. Tôi đứng mà trên

người chẳng có gì trừ chiếc quần đùi lót mới màu trắng. Khẩu P220 vẫn
nằm chắc chắn trên tay Lila. Các cơ như những sợi dây mảnh lộ rõ trên
cánh tay cô ta. Cạnh phòng tắm, gã đàn ông chết vẫn tiếp tục rỉ ra các chất
lỏng. Ngoài cửa sổ đã là 5 giờ sáng, thành phố bắt đầu chuyển động.

Svetlana bận rộn đi lại gom khẩu súng, đôi giày, quần áo của tôi thành

một ôm gọn gàng rồi ném về phía sau quầy bếp. Mụ ta ném theo chúng hai
chiếc ghế cứng. Mụ ta nhặt điện thoại của tôi lên, tắt nguồn và quăng đi.
Mụ này đang dọn sạch phòng. Mụ ta đang dọn trống nó. Phòng khách là
một phần của căn hộ có kích thước khoảng sáu mét nhân ba mét rưỡi. Tôi
dựa lưng vào chỗ giữa của một trong hai bức tường dài. Lila đi quanh trước
mặt tôi, vẫn giữ khoảng cách, tay chĩa súng. Cô ta dừng ở góc xa, cạnh cửa
sổ. Giờ thì cô ta đối mặt với tôi theo một góc hẹp.

Svetlana đi vào bếp. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch mở ngăn kéo.

Nghe thấy nó đóng lại. Thấy Svetlana trở ra.

Cùng hai con dao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.