KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 546

Sansom hỏi, “Chiếc USB đang ở đâu?”

Tôi nhìn Jacob Mark. “Anh ổn chứ?”

Anh đáp: “Không hẳn.”

Tôi nói, “Anh sẽ phải nghe một số chuyện.”

Anh đáp, “Được thôi.”

Tôi chuyển sang tư thế ngồi. Không đau chút nào. Tôi nghĩ cơ thể

mình đang đầy thuốc giảm đau. Tôi co hai gối, túm chăn, kéo diềm áo bệnh
nhân lên nhìn vết thương. Không thấy được. Người tôi bị quấn kín băng gạc
từ hông tới tận lồng ngực.

Sansom nói, “Anh đã bảo chúng tôi rằng anh có thể đưa chúng tôi đến

cách nó năm mét.”

Tôi lắc đầu. “Không còn thế nữa. Thời gian đã trôi qua. Chúng tôi sẽ

phải làm điều đó bằng cách ghi lại và lần theo quá trình di chuyển.”

“Tuyệt. Từ trước tới giờ anh toàn huyên thuyên với chúng tôi. Anh

chẳng biết nó đang ở đâu.”

“Chúng ta biết hình dạng cơ bản của nó thế nào,” tôi nói. “Chúng đã

lên kế hoạch suốt ba tháng và thực hiện nó trong tuần cuối cùng. Chúng đã
gây sức ép lên Susan bằng cách sử dụng Peter. Cô ấy đã lái xe tận từ
Annadale lên đây, dính vào một vụ tắc đường dài tới bốn tiếng, coi như từ 9
giờ tối đến 1 giờ sáng, và rồi cô ấy đến Manhattan lúc gần 2 giờ sáng. Tôi
cho rằng chúng ta biết chính xác khi nào cô ấy ra khỏi đường hầm Holland.
Thế nên điều chúng ta phải làm là lần ngược lại và xác định chính xác nơi
cô ấy đã bị mắc kẹt lúc nửa đêm.”

“Chuyện đó có ích cho ta thế nào?”

“Bởi vào lúc nửa đêm cô ấy ném chiếc USB ra ngoài cửa sổ xe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.