KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 547

“Làm thế nào anh biết điều ấy?”

“Bởi khi cô ấy tới, cô ấy không mang theo điện thoại di động.”

Sansom liếc Lee. Lee gật đầu. Nói, “Chìa khóa và một chiếc ví. Chỉ

có thế. Cũng không ở trong xe cô ấy. FBI đã lưu giữ những thứ trong đó.”

Sansom nói, “Không phải người nào cũng dùng điện thoại di động.”

“Đúng,” tôi nói. “Tôi là kẻ như vậy. Kẻ duy nhất trên thế giới không

có điện thoại di động. Chắc một người như Susan phải có một chiếc.”

Jacob Mark nói, “Chị ấy có một chiếc.”

Sansom nói, “Thế thì sao?”

“Mẹ con nhà Hoth đã ra tối hậu thư. Gần như chắc chắn là lúc nửa

đêm, nếu Susan không xuất hiện, bọn chúng ra tay. Chúng đã đe dọa, và
chúng thực hiện đe dọa đó. Và chúng đã chứng minh điều ấy. Chúng đã gửi
qua điện thoại một ảnh chụp bằng điện thoại. Có thể là một đoạn phim quay
trực tiếp. Peter nằm trên phiến đá, vết mổ dài đầu tiên. Cuộc đời Susan thay
đổi, một cách rõ ràng, đúng vào lúc nửa đêm. Cô ấy vô vọng với vụ tắc
đường. Điện thoại di động trong tay cô ấy đột nhiên trở nên khủng khiếp và
nổi loạn. Cô ấy ném nó ra ngoài cửa sổ xe. Theo sau nó là chiếc USB, vốn
là biểu tượng cho tất cả rắc rối của cô ấy. Cả hai thứ vẫn còn nằm đó, trong
thùng rác bên lề đường I-95. Không giải thích thêm.”

Không ai nói gì.

Tôi nói, “Có lẽ ở dải phân cách làn xe. Susan sẽ chọn làn cho xe vượt

một cách vô thức, bởi khi đó cô ấy đang vội. Ta đã có thể dò vị trí chiếc
điện thoại di động, nhưng tôi nghĩ giờ thì quá muộn rồi. Pin sẽ hết sạch.”

Im lặng trong phòng. Cả một phút. Chỉ có tiếng rầm rì và tiếng bíp

bíp của thiết bị y tế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.