KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 66

hai đường xẻ ở hai bên còn kiểu Ý thì không xẻ đường nào. Tôi chúi xuống
mỗi tay túm một đuôi áo và giật mạnh khiến đường may rách toạc dọc theo
cả phần lưng. Rồi tôi xô mạnh gã này lần nữa. Gã nhào về phía trước và bổ
sang phải. Chiếc áo ngoài chỉ còn bám vào gã bằng phần cổ áo. Phía trước
không có khuy, phía sau mở toang, trông hệt như chiếc áo của bệnh nhân.

Rồi tôi chạy ba bước, dừng và ngoái lại. Cứ tiếp tục bước chầm chậm

sẽ oai hơn nhiều nhưng cũng ngu ngốc hơn nhiều. Khỏi phải bận tâm suy
nghĩ là tốt rồi, nhưng sẵn sàng còn tốt hơn. Bốn tên bọn chúng đang rơi vào
khoảnh khắc không biết quyết định ra sao. Chúng muốn túm tôi. Điều đó thì
chắc rồi. Nhưng chúng đang ở trên phố 35 Tây vào lúc bình minh. Vào giờ
này, gần như toàn bộ xe chạy trên đường là xe cảnh sát. Thế nên rốt cuộc
chúng chỉ trừng trừng nhìn tôi và bỏ đi. Bốn tên băng qua phố 35 theo một
hàng và đến góc phố thì đi về phía Nam.

Ông xong việc rồi.

Nhưng chưa. Tôi xoay người bỏ đi thì một người đàn ông bước ra

khỏi đồn cảnh sát khu vực và đuổi theo tôi. Chiếc áo phông xám nhăn
nhúm, chiếc quần thể thao dày màu đỏ, tóc màu xám lỉa chỉa tứ tung. Người
nhà nạn nhân. Người em trai. Viên cảnh sát từ một thành phố nhỏ ở New
Jersey. Anh ta bắt kịp tôi, túm chặt lấy khuỷu tay tôi như dính keo và nói
với tôi rằng anh ta đã trông thấy tôi lúc còn trong kia và đoán tôi là nhân
chứng. Rồi anh ta bảo tôi rằng chị gái mình không tự sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.