KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 68

làm nghề đó. Ông anh ta làm trong ngành xây dựng. Vì thế mới đổi tên.
Anh ta bảo tôi có thể gọi anh là Jake. Tôi bảo anh có thể gọi tôi là Reacher.
Anh bảo tôi anh là cảnh sát. Tôi bảo rằng một thời tôi cũng đã là cảnh sát,
trong quân đội. Anh nói rằng anh không có gia đình, sống một mình. Tôi
bảo tôi cũng thế. Hãy thiết lập những điểm chung, các thầy ở Rucker đã dạy
mà. Quan sát gần và bỏ qua sự lôi thôi bên ngoài của anh ta, Mark là người
chỉn chu. Anh có lớp vỏ hào nhoáng nhuốm sự mệt mỏi của cảnh sát, nhưng
đằng sau đó là một người đàn ông bình thường sống ở ngoại ô. Nếu gặp một
nhà hướng nghiệp khác thì có lẽ anh ta đã trở thành giáo viên dạy khoa học
hay nha sĩ hay quản lý bán phụ tùng ô tô. Anh ngoài bốn mươi tuổi, tóc đã
ngả gần hết sang màu xám, song gương mặt trông còn trẻ, không có nếp
nhăn. Hai mắt anh màu sẫm, mở to và nhìn chằm chằm, nhưng đấy chỉ là
tạm thời. Vài giờ trước, lúc đi ngủ, chắc chắn anh còn là một người đàn ông
điển trai. Tôi thấy quý anh khi nhìn anh, và thương cho hoàn cảnh của anh.

Jake hít một hơi và bảo tôi rằng chị gái anh tên Susan Mark. Một thời

tên Susan Molina, song đã ly dị nhiều năm và lấy lại tên thời con gái. Hiện
sống một mình. Anh nói về chị gái bằng động từ thời hiện tại. Còn lâu anh
ta mới chấp nhận nổi thực tế.

Anh nói: “Không thể có chuyện chị ấy tự sát. Chỉ là không thể nào.”

Tôi nói: “Jake này, tôi đã ở đó.”

Nữ phục vụ mang cà phê tới và chúng tôi ngồi yên lặng một lúc nhâm

nhi cà phê. Cho thời gian qua đi, để một chút sự thật nữa ngấm vào. Các
chuyên gia tâm lý ở Rucker đã nói rõ: những người mới mất người thân có
chỉ số IQ của chó săn Labrador. Thiếu tế nhị, bởi họ là người quân đội,
nhưng lại chính xác, bởi họ là chuyên gia tâm lý.

Jake nói, “Vậy hãy nói cho tôi nghe chuyện đã xảy ra.”

Tôi hỏi, “Anh quê ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.