KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 117

“Vâng. Tôi là Tsumori Nonoka. Tôi vào hội cùng thời điểm với chị

Tanashi, tôi tham gia hoạt động từ tuần thứ ba của tháng trước. Gia đình tôi
gồm vợ chồng tôi và một con gái. Chồng tôi đang đi công tác xa nhà nên
thường ngày chỉ có hai mẹ con tôi sống cùng nhau.”

Tsumori trình bày mạch lạc như mọi khi. Cô không có vẻ căng thẳng,

nhưng nét mặt hơi cứng nhắc hơn mọi khi một chút.

“Điều khiến tôi trăn trở là con gái Saya của tôi luôn có thái độ phản

kháng, cháu thường hay cắn tôi và làm phòng ốc bừa bộn.”

“Chị từng kể là trước đây cháu khá khó tính và nhạy cảm nhỉ.”
“Vâng. Một chuyện bé tí cũng có thể khiến tâm trạng cháu nó xấu đi

và nổi giận đùng đùng, cháu rất ít khi nghe lời tôi.”

Nghe Tsumori nói, Yamasaki gật đầu một cái.
“Về vấn đề này, tôi nghĩ chị cần đối xử với cháu thật dịu dàng. Khi bị

đột biến, tôi nghĩ bản thân người bệnh chính là người lo lắng nhất, nên tâm
trạng cháu không ổn định cũng là điều dễ hiểu. Chị hãy ở bên quan sát và
bảo vệ cháu nhé.”

“… Cảm ơn chị.”
Quả nhiên, Tsumori cũng cười một nụ cười không rõ nghĩa.

“Anh à, chúng ta nói chuyện một lúc được không?”
Đến giờ ngủ, cô gọi Isao lại trước khi anh kịp chui vào chăn.
“Gì thế?”
“Chủ nhật tuần sau ở Câu lạc bộ Giọt nước có tổ chức một buổi trò

chuyện…”

Đúng như cô dự đoán, Isao chau mày lại.
“Cái hội đáng ngờ mà gần đây em thường xuyên lui tới ấy hả?”
“Em đã bảo anh đừng dùng từ kiểu đó nữa mà.”
“Sự thật là thế còn gì. Một tổ chức sặc mùi giáo phái, chẳng mang lại

kết quả gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.