KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 163

“… Em có chuyện cần thông báo với chị.”
Sau một hồi cúi đầu trầm lặng, như thể cảm xúc đã lắng xuống,

Tsumori ngẩng đầu lên nói.

“Em sẽ rời khỏi Câu lạc bộ Giọt nước chị ạ.”
Một giọng nói trầm tĩnh, không lưỡng lự. Có lẽ cô ấy đã suy nghĩ rất

lâu trước khi đưa ra quyết định này.

Miharu không bất ngờ trước thông báo của cô ấy. Cô nghĩ, giờ Saya đã

mất, cô ấy chẳng còn lý do gì để tiếp tục tham gia hội gia đình những người
bị đột biến nữa. Đó là chuyện cô đã dự đoán từ trước.

Nhưng chuyện Tsumori muốn nói không chỉ có vậy.
“Thêm nữa, đợt này… chồng em về nhà và chúng em đã nói chuyện

với nhau, chúng em quyết định em sẽ rời khỏi đây và chuyển tới nơi anh ấy
công tác.”

Miharu mở tròn đôi mắt.
“Thế à…”
“Vâng. Chậm nhất là trong tháng em sẽ trả lại căn phòng này.”
Tâm trạng cô thật phức tạp. Tsumori không cần phải sống tiếp một

mình ở một nơi cách xa chồng mình, nên quyết định như vậy là hợp lý nhất.
Bằng lý trí của mình, cô rất hiểu điều đó.

“… Chị sẽ buồn lắm.”
Cô nói ra điều mình nghĩ trong lòng, Tsumori ngước mí mắt sưng húp

của mình lên và mỉm cười nói: “Em cũng vậy.”

“Tuy thời gian quen biết chưa lâu, nhưng chị Miharu đã giúp em nhiều

lắm.”

“Không đâu, chị mới là người nên nói điều đó. Đúng lúc quan trọng

thì chị lại không giúp gì cho em được.”

“Không phải vậy đâu chị. Chúng ta đã nói được rất nhiều chuyện với

nhau. Ngay cả lúc này cũng vậy… Em thực sự biết ơn chị. Em cảm ơn chị
nhiều lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.