KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 169

Cô đã sống nửa thế kỷ, cũng đã trải qua bao cực nhọc giống như

những người bình thường khác. Cô không cố sống thật an nhàn, cũng
không lười biếng quên nỗ lực, nhưng cô cũng không đặt ra những kỳ vọng
quá cao.

Cô chỉ mong ước có được một gia đình bình thường, không muốn sau

khi đi chệch khỏi khuôn mẫu ấy sẽ chỉ còn một tương lai cô độc chờ đón
phía trước.

Rốt cuộc mình phải làm gì…
Không biết phải làm sao với những suy nghĩ luẩn quẩn không lối thoát

của mình, Miharu thở dài thật sâu.

Chỉ đứng không trong bếp cũng đủ mỏi mệt rồi. Cô không muốn,

nhưng vẫn đành phải làm việc nhà.

Chẳng có ai làm thay cô cả. Cô có nấu bữa tối cũng chẳng được ai

cảm ơn, nhưng nếu cô lười nấu thì sẽ bị kêu ca nên cô buộc phải làm.

Cô phải cất công nấu ăn cho Isao, một người mặt mũi suốt ngày cau có

và chỉ biết cắm mặt vào ăn chẳng chuyện trò gì. Ba trăm sáu mươi lăm
ngày không nghỉ, ngày nào cũng phải cung cấp bữa ăn. So với Isao, Yuichi
đỡ hơn nhiều. Tuy cậu cũng không nói chuyện, không phản ứng gì, nhưng
cậu chỉ nhai lá bắp cải nên thời gian nấu ăn giảm hẳn.

Nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ, mua sắm. Những công việc hằng ngày

không bao giờ thay đổi. Cô không có sở thích hay điều gì để háo hức mong
chờ. Chương trình tivi xem theo thói quen thật nhàm chán, nghĩ tới kinh tế
gia đình cô lại không thể tiêu pha xa xỉ như đi du lịch hay đi ăn hàng được.

Cuộc sống khép kín của cô cho tới nay chẳng có gì thay đổi. Thế

nhưng dạo đó Yuichi vẫn là con người. Dù cậu có giam mình trong phòng
và bố mẹ với con cái ít khi trò chuyện đi chăng nữa, cô vẫn có thể hy vọng
rằng ngày nào đó tình hình sẽ cải thiện.

Nhưng giờ cậu đã biến thành một sinh vật quái dị, cô có thể hy vọng

vào điều gì đây?

Cuộc đời mình đã chệch bước từ chỗ nào thế nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.