KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 198

Gã đàn ông cau mày lại thở dài, đoạn ngồi xổm xuống xem xét phần

đáy xe.

“Nói trước cho cô biết, tiền đền bù cho thú cưng - tội phá hoại tài sản

của người khác chỉ được công nhận khi người chủ của thú cưng thực hiện
đầy đủ trách nhiệm quản lý của mình thôi. Những trường hợp giống như
lần này gọi là miễn trừ bồi thường vì người gây hại cũng phải chịu tổn thất,
thế nên tôi sẽ không trả tiền bồi thường tài sản và bồi thường chấn thương
về tinh thần cho cô đâu.”

Vừa nói gã đàn ông vừa đứng lên, ánh mắt gã vô tình chuyển sang

Saya, rồi đột nhiên mắt gã trợn trừng.

“Ối! Chuyện gì thế này? Chó có gương mặt con người ư?”
Saya rên khe khẽ, chân trước huơ huơ vô lực trong không trung.
Gã đàn ông nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn quái vật. Ánh mắt ấy

đã thể hiện một cách chân thực nhất cách nhìn và đánh giá của xã hội về
người bệnh đột biến và tôi - mẹ của bệnh nhân đột biến, hơn bất kỳ lời lẽ
nào.

“Tha cho tôi, tôi không muốn dính líu tới chuyện này!”
Nói rồi người đàn ông vội vã leo lên ghế lái như trốn chạy. Gã nổ máy,

quành xe một góc thật rộng như muốn tránh xa Saya nhất có thể, rồi phóng
vụt đi, trong nháy mắt đã không nhìn thấy nữa.

Bị bỏ lại, tôi đứng sững ở nơi đó một lúc.
Tiếng ồn xung quanh tắt hẳn, không gian lặng lẽ như tờ. Trong không

gian đó chỉ có tôi và Saya nằm đó.

Tôi chậm rãi bước về phía con, quỳ gối xuống đường. Con đường bê

tông nóng bỏng cả da thịt. Hôm nay thời tiết đẹp và có nắng to.

Cơ thể vô lực đang nằm trên đường đó giờ không còn động đậy chút

nào nữa.

“Saya ơi.” Tôi gọi.
Không có phản ứng gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.