KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 197

chạy ngang qua ai đó, tôi đều cảm thấy họ nhìn mình với ánh mắt kỳ quái,
nhưng tôi vẫn đuổi theo Saya.

Cục bông trắng muốt chạy nhanh như lăn đi trước mặt tôi. Chẳng biết

nó định chạy đi đâu, hay chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy bừa. Saya đang cố
gắng chạy đi thật xa, bất kể nơi đâu cũng được, chỉ để trốn thoát khỏi tôi.

Mẹ xin con, đứng lại chờ mẹ đã, con chạy đi đâu thế?
Tôi ráng hết sức đuổi theo thân hình bé bỏng ấy. Tôi chỉ biết đuổi theo

Saya đang chạy thật nhanh về phía trước để cắt đuôi tôi.

Đột nhiên, có một thứ bay vọt vào tầm mắt tôi. Bóng dáng nhỏ bé

đang chạy đi trong chiếc gương ở góc đường. Một chiếc xe chạy tới từ góc
đối diện.

“Saya!”
Tiếng thét của tôi có tới được tai con gái tôi không?
Tiếng phanh xe gấp gáp và tiếng va chạm trầm đục.
Tôi chạy chậm lại, với đà chạy đó tôi vẫn tiến lên phía trước thêm vài

bước, rồi đứng sững lại ở đó. Khoảng cách giữa tôi và Saya, khoảng cách
mà tôi đã chạy hết sức bình sinh cũng không thể thu hẹp lại ấy, giờ chỉ còn
khoảng một mét.

Một người đàn ông trung niên với sắc mặt xám ngoét bước xuống khỏi

ghế lái. Ông ta vòng ra phía đầu xe như để xác nhận lại.

Bộ lông trắng muốt của Saya nhuộm màu đỏ tươi, đôi chân gập lại

một cách kỳ dị co quắp lại, con gái tôi nằm giữa những vệt máu vương vãi.
Bụng nó rách toạc, những dây nhợ bên trong xổ ra ngoài. Tôi không thể
nhìn cảnh đó, chỉ thẫn thờ đứng nhìn gương mặt người đàn ông.

“Là chó của cô à?”
Gã đàn ông hỏi tôi với giọng khó chịu.
“Tại cô không đeo vòng cổ và buộc dây cho nó đấy. Những chủ nuôi

vô trách nhiệm như cô thật phiền phức. Cô tự làm tự chịu đã đành, nhưng
tôi cũng chẳng dễ chịu gì. Xe tôi vừa bẩn vừa bị xước đây này. Xui xẻo quá
đi mất!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.