KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 213

đưa nó đi dạo chưa nhỉ? Vì quãng thời gian Chataro ở cùng gia đình họ quá
ngắn, nên ngay cả chuyện đó cô cũng không nhớ được.

Giờ ngẫm lại, có lẽ Miharu đã luôn xa lánh trách nhiệm của mình. Cô

đã không phản đối phương châm dạy dỗ quá nghiêm khắc của Isao, trái lại
còn phó mặc nhiều thứ cho Isao, rồi chỉ lên tiếng góp ý từ một khoảng cách
xa, ví dụ như qua một bức tường ngăn.

Càng trở đi trở lại suy nghĩ của mình, những điểm chưa tốt của cô

càng hiện lên nhiều hơn. Miharu hơi cúi đầu, vừa nhìn đám cây cỏ vừa
bước tiếp.

Cứ bước tiếp như hiện tại rồi cô sẽ đi về đâu? Cô đã không thực hiện

nghĩa vụ của mình một cách đầy đủ, vì thế nên nơi cô đang đi tới là địa
ngục chăng?

Cô tự cười với suy nghĩ đó của mình và ngẩng mặt lên.
Đúng lúc đó, chú chó trước mắt cũng ngoảnh đầu nhìn cô. Sau khi

nhìn Miharu, nó lập tức ngoảnh đầu về phía trước và bước nhanh chân hơn.

“Chờ đã!”
Sau khi chạy đuổi theo chú chó một lúc, đôi chân cô chợt khựng lại.

Tự khi nào, Miharu đã từ khu rừng nhiều cây cối vây quanh ra tới một
khoảng đất trống.

Nhiều nơi vương vãi những cành cây khô nhỏ, phía bên kia khoảng

đất, cây cối um tùm tạo nên bóng tối đậm đặc tối tăm. Khi đang đứng thẫn
thờ ở nơi có vẻ là ngõ cụt không thể bước tiếp này, ngay lập tức một chiếc
cọc sắt han gỉ được chôn ở đó đập vào mắt cô. Trên thân cọc có cột chặt
một thứ giống như dây buộc chó, chiếc dây thõng xuống đất và nằm đó.

“Chataro?”
Bóng dáng chú chó khi nãy còn đi trước mặt Miharu giờ đột ngột biến

mất. Lúc này cô chợt thấy sợ hãi bóng tối xung quanh hơn, cô liền bật đèn
pin. Cô vội vã rọi đèn ở khu vực đó rồi nhìn quanh, và rồi cô đột nhiên
nhận ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.