KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 259

chuyện như thế này, tâm trạng Miharu không thể nào giải tỏa, mà Yuichi
cũng thật đáng thương.

Sự đau khổ và hối hận vì mình không nhận ra sai lầm sớm hơn có phải

cũng là một loại hình phạt? Dù nghĩ vậy, cô vẫn có cảm giác mọi chuyện
chưa kết thúc ở đây.

Cô muốn tin rằng mọi chuyện chưa kết thúc. Đó không phải một mong

ước vô vọng. Cũng không phải cô mù quáng đặt cược vào niềm hy vọng ít
ỏi.

Cảm giác này quá mơ hồ, cô không thể giải thích cho người khác hiểu

được. Cô không chỉ ra được cơ sở cho niềm tin này, nhưng trong lòng
Miharu tin rằng cô nên chờ đợi thêm. Cô muốn tin vào điều đó và muốn
chờ đợi thêm nữa.

Những tin tức u ám không ngừng xuất hiện. Căn bệnh đột biến thành

sinh vật kỳ dị đã tăng thêm các thế hệ mắc bệnh, ngày càng nhiều trường
hợp mắc bệnh hơn. Người ta không còn có thể gạt căn bệnh qua một bên
bằng cách cho rằng nó chỉ là vấn đề của một nhóm thanh thiếu niên nhỏ
nữa, tình hình đã nghiêm trọng hơn cả trước đây. Chính phủ đã chấp nhận
sự thật này và cuối cùng đã rầm rộ bắt tay thực hiện những nỗ lực trợ giúp
người bệnh đột biến, nên xét cho cùng, không phải chỉ toàn chuyện không
hay. Dù rằng cô vẫn muốn mỉa mai một câu, rằng cuối cùng các vị ấy cũng
chịu nhấc những chiếc mông nặng của mình lên để làm việc rồi sao, nhưng
đó là chuyện khác.

Mọi thứ đều thay đổi nhanh chóng mặt. Thời đại, và môi trường trong

thời đại đó. Ý thức của con người. Miharu đang sống trong dòng chảy dữ
dội của sự thay đổi này. Nếu nói cô không lo lắng về việc đó thì là nói dối.
Lúc này, khi cô không rõ kim chỉ nam hành động và lý tưởng kiểu như mọi
việc phải thế này thế kia nữa thì cô cũng không biết nơi mình phải đi tới là
nơi nào, con đường mình đang đi sẽ dẫn tới nơi nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.