KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 266

Có lẽ sau vài năm nữa, thói quen gây hại sức khỏe sẽ để lại hậu quả và

cháu sẽ chết. Cháu nghĩ đó là cách thức phù hợp nhất với cháu.

Nếu không làm gì cả, chỉ nằm lăn lóc ở đó, liệu cháu có thể cứ như

vậy mà chết đói không?

Số của cháu là chết đường chết chợ, không có ai ở bên.
Có ý nghĩa gì trong việc chờ đón ngày mai không?
Những lời than cô đơn và muốn được yêu thương nghe thật ấu trĩ phải

không? Những lời ấy dù trời sập đến nơi cháu cũng không thể nói ra miệng
được.

Khi nghe tin một người em họ cùng tuổi với cháu đi làm ở một công

ty lớn, đã kết hôn và vừa mới sinh con, cháu chỉ biết vò đầu bứt tai rồi đếm
những sợi tóc rụng ra trong lòng bàn tay mình.

Mọi người cứ dần bỏ cháu lại phía sau như thế.
Trong lúc cuộn tròn mình bên trong chiếc hộp các tông, cháu thầm

ước một người tốt bụng dịu dàng nào đó sẽ nhặt cháu về. Ước rồi cháu bật
cười to vì suy nghĩ vớ vẩn đó của mình.

Cháu không bước nổi bước nào nữa.
Cháu ước rằng ngày mai sẽ đến trong khi cháu đang ngủ.
Vì không dũng cảm, nên nếu được, cháu muốn được chết một cách

thật nhẹ nhàng. Ngày nào cháu cũng tìm hiểu về cái chết nhẹ nhàng nhất.

Cháu thà rằng mình tan biến mất. Cháu muốn biến mất sạch sẽ, không

để lại chút vết tích nào. Cháu muốn tất cả mọi người quên mình, coi như
cháu chưa từng sinh ra, coi như ngay từ đầu cháu đã không có ở đó.

Cháu nghe nói nếu lao mình vào đầu tàu, gia đình cháu sẽ phải trả tiền

bồi thường cho công ty đường sắt. Khu rừng tự sát ở núi Phú Sĩ lại quá xa.
Lỡ đâu cháu không chết hẳn mà chỉ bị thương tật, cả đời cần đến hộ lý thì
thật khủng khiếp. Hãy bày cho cháu một cách chắc chắn có thể chết mà
không gây phiền phức cho người khác được không?

Cháu không muốn chết. Nhưng việc sống tiếp quá mệt mỏi với cháu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.