KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 267

Cháu không có mong ước gì cả. Thứ cháu có chỉ là một tương lai cô

độc triền miên.

Cháu thử nghĩ tới đám tang của mình, thử tưởng tượng ra cảnh gia

đình mình khóc, nhưng cháu có cảm giác những thứ đó chẳng có ý nghĩa
gì. Chắc họ sẽ kêu gào thảm thiết lắm, vì họ là những ông bố bà mẹ đau
khổ có con trai ra đi trước mình mà. Thế nào cũng được. Cháu chẳng quan
tâm chút nào.

Tương lai mà mọi người tin tưởng sẽ không đến với cháu.
Cháu rất sốc và tuyệt vọng trước sự thật rằng trên đời có rất nhiều

người thương cảm cho cảnh ngộ và cách sống của cháu. “Đáng thương
quá”, “Tội nghiệp quá!” Nhưng cảnh ngộ của cháu, cách sống của cháu
không phải rất bình thường sao? Không phải mọi người đều thế cả sao?

Thế gian này được tạo nên từ những dối lừa. Mọi thứ đều thối rữa.

Nhưng có lẽ thứ thực sự thối rữa là chính bản thân cháu.

Thứ duy nhất yêu thương cháu là nỗi cô độc.
Trái tim cháu đã tổn thương tan nát vì thiện ý của mẹ rồi. Cháu sẽ

không bao giờ tha thứ cho mẹ cháu. Nhất định là như vậy. Cả đời này cháu
sẽ không quên, cháu sẽ mang nỗi hận này xuống tận mộ phần của mình.

Cháu muốn trở thành một người tài giỏi, nhưng từ đầu cháu đã biết là

không thể.

Cháu đã ước rằng, nếu không thể trở thành người tài giỏi, giá mà cháu

có thể trở thành một sinh vật không biết u sầu phiền não.

Loài mèo thật tự do, thật đáng ghen tị. Vì chúng có thể đi bất cứ nơi

đâu chúng muốn.

Nếu thế thì loài chim cũng vậy. Chúng có thể bay đi bất cứ nơi đâu.
Cá có thể hít thở thật ưu nhã trong làn nước. Chúng cũng sẽ không bị

chết đuối.

Chó rất khỏe mạnh và đầy sinh lực. Nó có thể thích ứng với môi

trường xung quanh.

Những con vật nhỏ thật dễ thương. Chắc chắn chúng sẽ được yêu quý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.