KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 58

ghét và suốt ngày kêu ca về cảnh ngộ của mình. Thế nên tôi không thấy
mình có lỗi.

Con gái tôi cũng sắp hai mươi tuổi rồi. Sẽ rất mệt mỏi nếu nó không

nghiêm chỉnh suy nghĩ lại và người lớn hơn. Nếu nó nghĩ chỉ cần giận dỗi,
mọi người xung quanh sẽ thương cảm và chiều chuộng nó thì có lẽ đã đến
lúc tôi phải sửa lại cách nghĩ đó rồi.

Vừa nghĩ tôi vừa hoàn tất bữa sáng, nhưng con gái tôi vẫn chưa xuất

hiện.

“Thật là!”
Tôi lẩm bẩm khó chịu và tiến về phòng con gái. Phòng con gái tôi ở

chếch phía đối diện của phòng tắm, nên chỉ cần tôi nấu bữa sáng, tiếng
động chắc chắn sẽ vọng tới phòng nó. Nhờ đó, mọi ngày con bé sẽ tỉnh dậy
và bước ra, thế nên hôm nay tôi cảm thấy thật lạ vì chưa thấy nó đâu.

Dù sao đầu tiên tôi cũng lịch sự gõ nhẹ cửa. Sau đó tôi mở cửa ra.
“Con đang làm gì thế, trời sáng bảnh mắt rồi. Mau dậy…”
Đang nói dở chừng thì tôi nhận ra trên giường chẳng có ai. Tôi thấy lạ,

đảo mắt nhìn xung quanh, và rồi tôi giật mình thót lên.

Chiếc bàn học đặt trong phòng con. Một vật thể bầy nhầy bám lấy

chiếc ghế cạnh bàn. Trong căn phòng tối mờ vì rèm cửa đóng kín, vật thể
mang màu da thịt đó được chiếu sáng nhờ nhờ. Không biết chuyện gì đã
xảy ra, tôi sững sờ đứng đó một lúc.

Hình thù của nó như thể người ta xẻ thịt người ra, giã nhỏ, nhào thật

nhuyễn rồi nặn thành vậy. Bằng chứng là khi nheo mắt nhìn kĩ, trong đám
thịt đó lẫn lộn những bộ phận của cơ thể người như tóc, chân, ngón tay,
không sắp xếp theo quy tắc nào cả.

“Ối!”
Khi tôi kêu lên một tiếng sợ hãi, cục thịt ghê rợn đó liền cựa quậy,

phát ra một thứ tiếng nhóc nhách. Đôi nhãn cầu vốn ở phía trước mặt nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.