KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 92

Isao làm việc trong một công ty không có chế độ nhậm chức ở chi

nhánh khác. Hồi mới kết hôn, cô cảm thấy đó là một trong những điều kiện
rất tốt. Nhưng giờ nghĩ lại, cô thấy việc một mình đi công tác nơi xa cũng
không phải một lựa chọn tồi.

“Trước đó anh ấy thường xuyên đi công tác khắp nơi rồi, nhưng sau

khi con gái bị đột biến mà anh ấy vẫn thế, khiến em thấy hơi cô đơn và bất
an. Chồng chị thì ở nhà cùng chị đúng không?”

“Nhưng mà anh nhà chị vô dụng lắm. Anh ấy chẳng giúp đỡ gì cho

chị, suốt ngày chỉ biết kêu ca, lại còn ghét con trai mình nữa.” Miharu chau
mày lại, nói.

Nói về Yuichi, cậu đang náu mình trong chiếc túi được đặt ở góc

phòng. Giống như hôm trước, chị cũng mở khóa kéo của túi và đặt chiếc túi
trong góc phòng. Mục đích là để Yuichi có thể ra ngoài khi nào cậu muốn.

Sau một lúc ẩn mình trong túi, Yuichi chậm chạp thò mặt ra. Đầu cậu

quay ngang quay ngửa như để xác nhận xem xung quanh có an toàn không,
rồi cậu bò ra sàn một cách thận trọng.

“Anh ấy tệ lắm. Anh ấy bảo Yuichi đã chết rồi và bảo chị hãy mau vứt

con côn trùng kia đi. Em có nghĩ thế là quá vô tình không?”

“Trời, lạnh lùng thật.”
“Đúng là thế đấy em ạ.”
Yuichi chậm rãi bò trên sàn, hướng về phía gian phòng kiểu Nhật. Để

Saya có thể tự do đi lại, Tsumori luôn luôn mở nửa cánh cửa cho cô bé.

“Giờ nghĩ lại mới thấy chồng chị lúc nào cũng quá khắt khe với con…

Từ khi Yuichi giam mình trong phòng, anh ấy đối xử với con như của nợ.
Mỗi lần nhìn thấy con anh ấy đều cau mặt lại. Thế nhưng chị chưa từng
nghĩ tới là ngay sau khi con bị đột biến anh ấy đã bắt chị đem bỏ thằng bé
đi như thế.”

Yuichi lắc lư cái đầu bò một bước vào căn phòng kiểu Nhật, ngay giây

phút đó một cục bông trắng muốt lao từ trong phòng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.