KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 108

"Tách rời: Hai mươi năm chiến tranh ở Afghanistan."

"Tôi nhớ cuốn sách đó," Adele thừa nhận.

"Tôi cũng vậy," Maddie thêm vào.

Clare không ngạc nhiên với việc những người bạn của cô nhớ được cuốn

sách đó. Nó đã xếp hạng đầu trong danh sách sách bán chạy của tờ USA
Today và New York Times trong nhiều tuần. Các tác giả thường không
quên hay không dễ bỏ qua một danh sách như vậy. Ngoại trừ Adele, hình
như thế. Clare nhìn khi bạn cô quấn một lọn tóc quanh tay mình.

"Sống cùng với thủy quân lục chiến như thế nào?" Adele hỏi.

"Gò bó. Bẩn thỉu. Sợ mất mật. Và đó là những ngày tuyệt vời nhất.

Trong nhiều tháng sau khi tôi quay trở về Mỹ, tôi chỉ đứng ngoài trời và hít
thở bầu không khí không có chứa cát khô." Anh ngừng lại, và một nụ cười
nhẹ hơi chạm vào khóe miệng của anh. "Nếu các cô nói chuyện với một
anh lính nào đó hiện đang ở tại quê nhà, đó là một trong những điều mà họ
mong đợi nhất. Không khí không có bụi."

Maddie nghiêng cứu Sebastian khi anh ta uống bia. Cái nhìn chăm chú

đầy nghi ngờ mà cô thường có với tất cả những người đàn ông tan biến đi
trong đôi mắt nâu của cô ấy. "Tất cả họ trông đều rất trẻ."

Sebastian liếm những giọt bia còn đang dính ở môi dưới rồi nói, "Viên

trung sỹ chỉ huy chiếc xe mà tôi đi cùng được hai mươi tám tuổi. Binh lính
trẻ nhất được mười chín tuổi. Tôi là người già nhất, nhưng họ đã cứu sống
tôi hơn một lần." Anh cầm chai bia của mình chỉ vào chai champagne và
thay đổi chủ đề. "Các quý cô đang ăn mừng điều gì sao?"

Adelevà Maddie nhìn Clare nhưng không trả lời. "Không." Clare nói dối,

và nhấp một ngụm. Cô không muốn chia sẻ về việc viếng thăm bác sĩ vào
chiều nay với Sebastian. Anh có thể trông bình thường và nói chuyện như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.