những gã trai bình thường khác, nhưng cô không tin anh. Anh đến nhà cô vì
anh muốn một điều gì đó. Một điều gì đó mà anh không muốn thảo luận
trước mặt những người bạn của cô. "Chúng tôi luôn uống khi chúng tôi tụ
tập để cầu nguyện."
Sebastian nhìn vào mắt Clare trong một lúc trước khi hướng sự chú ý
sang người phụ nữ đang ngồi đối diện mình. "Để xem. Khi tôi được năm
hay sáu tuổi gì đó, trong lần đầu tôi trải qua mùa hè với cha tôi. Tôi nhớ lần
đầu tiện nhìn thấy cô ấy, cô ấy mặc một chiếc áo đầm nhỏ có cái gì đó nhíu
nhíu ở phía trên." Anh ta chỉ vào ngực mình bằng miệng chai bia. "Và tất
của cô gái nhỏ đó được gập lại quanh mắt cá chân. Cô ấy đã mặc như thế
trong nhiều năm."
Lớn lên, cô và mẹ mình đã cãi nhau rất nhiều về quần áo. "Mẹ tớ thích
kiểu áo kín đáo đó và kiều giầy Mary Janes," cô nói. "Khi tớ lên mười là
kiều váy có nếp gấp."
"Cậu vẫn mặc nhiều áo đầm và váy," Adele chỉ nói.
"Đó là những gì tớ thường mặc, nhưng khi còn nhỏ, tớ không có lựa
chọn. Mẹ tớ mua áo quần cho tớ và tớ lúc nào cũng phải hoàn hảo. Tớ đã
rất sợ việc bị vấy bẩn." Cô suy nghĩ một lát và nói tiếp, "Lần duy nhất tớ bị
vấy bẩn là khi ở gần Sebastian."
Anh ta nhún vai, hoàn toàn không một chút ân hận. "Cô trông tốt hơn khi
bị vấy bẩn."
Điều đó cho thấy bản chất trái với tự nhiên của anh ta. Không ai trông tốt
khi bị vấy bẩn. Có thể ngoại trừ anh ta. "Khi tớ đến thăm cha mình," Clare
nói, "ông ấy để tớ mặc bất cứ cái gì tớ muốn. Dĩ nhiên, áo quần của tớ phải
ở lại Connecticut, vì thế lần kế tiếp tớ đến thăm ông ấy chúng đã không vừa
với tớ. Tớ thích nhất là cái áo phông có hình nhân vật Xì Trum." Cô nhớ về
Cô nàng Xì Trum và thở dài. "Nhưng điều tớ thực sự mong muốn, và ngay