KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 128

Sebastian nhận ra dấu hiệu của sự trách móc. Đây không phải là lần đầu

tiên trong đêm nay mà anh cảm nhận được như thể mình đang được trách
móc một cách lịch sự về việc không đến thăm cha anh sớm hơn, nhưng anh
không biết Roland đủ lâu để xác định chắc chắn về điều đó.

Những lời tiếp theo của Roland đã xóa đi các nghi ngờ của anh. "Luôn

dành thời gian cho ông ấy. Không như gia đình của chính ông ấy."

Sebastian mỉm cười. "Đường cao tốc có hai chiều cơ mà, ông Meyers."

Người đàn ông già gật đầu. "Điều đó đúng. Tôi có sáu đứa con và không

thể tưởng tượng đến việc không thấy được một trong số chúng trong mười
năm nay."

Anh đã không gặp cha trong mười bốn năm, nhưng ai là người có lỗi

trong việc này. "Ông làm nghề gì ạ?" Sebastian hỏi với mục đích thay đổi
chủ đề của cuộc nói chuyện.

"Bác sĩ thú y."

Sebastian đi về phía cuối bàn, nơi đặt đầy các món tráng miệng. Ở ngay

sau phía anh, nhạc của những năm sáu mươi được phát ra từ những chiếc
loa được giấu đằng sau những chậu cỏ cao và cỏ nến. Một trong những kỷ
niệm sống động nhất mà Sebastian có được về cha mình là tình yêu của ông
dành cho ban nhạc Beatles, Dusty Springfield, và đặc biệt là Bob Dylan –
đó là vừa đọc truyện tranh Bộ Tứ Siêu Đẳng vừa lắng nghe "Lay Lady
Lay".

Sebastian ăn phomai Camembert được đặt trên những miếng bánh quy

giòn mỏng và sau đó là một vài miếng nấm nhồi. Anh đưa ánh mắt mình
hướng về những người đang nghiến nát bãi cỏ giữa những ngọn đuốc được
thắp sáng và những ngọn nến đang được thả trong các đài phun nước khác
nhau trong vườn. Ánh nhìn anh hướng đến một nhóm người đang đứng gần
đài phun nước có hình nữ thần, và một lần nữa tập trung cụ thể vào một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.